Chương 34: Phối hợp trị thương!

Kết cục lưỡng bại câu thương của sắc giới hòa Thượng và Lý Nguyệt Sương tự nhiên khiến Dương Phàm vui mừng trong lòng. Lúc nàv đây khiến tên Dược sư hắn có cơ hội

"chữa bệnh cứu người"! Cũng không để ý tới âm thanh quát tháo của sắc giới hòa thượng.

Dương Phàm đi tới trước mặt hắn cười nói:

- Đạo hữu hãy cứ yên tâm. Ngoại thương thế này thì mẩy ngày trước ta cũng đã trị liệu cho mấy trăm người. Ngài chỉ cần phối hợp với ta là được!

- Gần trăm người? ừm. thế thì hẳn y thuật của tiểu tử ngươi cũng không tồi Ngươi nói xem ta phải phối hợp với ngươi thế nào?

Sắc giới hoa thượng cũng thấy hảo cảm với Dược sư trẻ tuồi trước mặt này. nhìn khá thuận mắt. Nếu để hắn biết rằng. mấy ngày trước người mà Dương Phàm trị liệu đều là một đám phàm nhân thì không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ cái gì nữa.

- Ngài đứng chỗ này bất động là sự phối hợp tốt nhất rồi

Dương Phàm mỉm cười như một làn gió mát tao nhã. khiến không ít nữ tu sĩ nơi này trái tim cũng phải nhảy lên.

- À. vậy Thì được rồi Tạm thời tin ngươi vậy, nếu có thể trị liệu tốt. lão tử nhất định sẽ có thưởng!

Sắc giới hòa thượng gật gật đầu. đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Phàm đi bên cạnh hắn. huy vũ bàn tay. chậm rãi lướt qua vết Thương trên cánh tay hắn. Thời gian hai cái hô hấp qua đi, bàn tay của Dương Phàm rời ra.

Trên da vốn có vết thương này đã hoàn toàn biến mất.

- Y thuật thật là cao minh!

Trong đại sãnh. chúng tu sĩ lập tức ồ lên. khen ngợi y thuật của Dương Phàm không dứt.

- Thật không nghĩ tới tuổi còn trẻ như thế mà lại nắm giữ được y thuật cao minh thế. Điều này đối với tu tiên giới chúng ta cũng là một hảo sự!

- Đúng thế đúng thế. hy vọng có thêm nhiều những Dược sư như thế!

- Tuy nhiên ta thấy người này chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, bộ dáng lại tuấn tú như thế. thật khiến người ta tâm sinh hảo cảm!

Lão bà trước đó liếc mắt đưa tình với Dương Phàm nũng nịu nói:

- Ta thật muốn đau nhiều nhiều để hắn động chạm chút!

- Hừ!

Những tu sĩ xung quanh đều nhìn về phía lão bà này với ánh mắt khinh bỉ.

Nơi khác. Hình lão nhị và Lý Nguyệt Sương nhìn nhau. trong mắt đều hiện lên một chút tiếc nuối. Bọn họ chưa từng ngờ được y thuật của Dương Phàm lại cao minh như thế? ánh mắt nghi ngờ của bọn họ vừa rồi chắc sẽ lưu lại chút ấn tượng không tốt trong lòng vị Dược sư này.

Vẻ hối hận trong mắt Lý Nguyệt Sương càng đậm. Đối với một Dược sư trẻ tuổi xuất sắc như thế. trong lòng nàng cũng sinh ra hảo cảm. Nghĩ tới mình vừa khiến đối phương lưu lại trong lòng một khuôn mặt không hoàn mỹ thì lại càng thấy hối hận.

- Ha ha. tiểu tử ngươi quả có chân tài thực lực!

Sắc giới hòa thượng chỉ cảm thấy chỗ bị thương truyền đến từng đợt thanh lương, sau khi Dương Phàm rút tay về thì miệng vét thương cũng đã biến mất Thủ đoạn như thế có thể xưng là thần y!

Dương Phàm mĩm cười:

- Ngài đừng nhúc nhích, để ta chữa khỏi những chỗ khác đã!

- Được được. ta sẽ đứng im.

Sắc giới hòa thượng cực kỳ hợp tác. ánh mắt nhìn Dương Phàm cũng khác trước rất nhiều. Trong quá trình trị liệu, Dương Phàm cực kỳ tập trung Tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ. phát động một nữa trình độ. Dù thế hiệu quả cũng đã kinh thế hãi tục.

- Chữa thương cho người tu tiên quả nhiên tu vi cũng tăng lên nhiều hơn!

Trong quá trình trị thương. Dương Phàm cảm giác được đám sương sinh mệnh trong cơ thể cũng lớn mạnh và ngưng thật hơn. Từng đợt suối mát thanh lương theo miệng vết thương tiến vào trong cơ thể hắn. gột rửa thân thể. tẩm bổ linh hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!