Chương 29: Đấu pháp nơi hoang dã

Dương Phàm giục ngựa đi trước, vung roi da, đón gió chạy đi. Trước khi mặt trời hoàng hôn lặn xuống, hắn cũng đã lấy lại bình tĩnh khi trước.

Chỉ là dưới vẻ bề ngoài trấn định tự nhiên của hắn lại có một trái tim lộ vẻ suy sụp.

Đoàn xe bụi trần mênh mông cuồn cuộn phía sau đã bˠhắn bỏ lại rất xa.

Cách Tú Ngọc Các còn có một nửa quãng đường.

Lúc này đây, Dương Phàm không quên chiếu cố tình huống của ngựa, lúc ven đường gặp cỏ xanh và nguồn nước sẽ lưu lại một chút.

Cứ như vậy, tới lúc đêm khuya, Dương Phàm đã lại đi được một đoạn đường.

Dắt ngựa buộc vào một thân cây, hắn quyết định tu luyện nửa đêm ở trong nơi rừng hoang núi sâu này.

Lúc ban ngày hắn chữa khỏi thương thế cho năm sáu mươi người thường, pháp lực hơi có tăng trường.

Giờ phút này hắn tu luyện cũng đồng thời tiến thêm một bước củng cố cảnh giới hiện tại

Luyện Khí Sơ Kỳ tuy rằng là tu vi thấp nhất nhưng đối với người vừa phế bỏ pháp lực như Dương Phàm mà nói lại rất đáng quý.

Chín đại cảnh giới tu tiên, một bậc khó hơn một bậc, giống như là dãy núi vô tận kia, một ngọn cao hơn một ngọn.

Giờ phút này, Dương Phàm ở vào Luyện Khí Sơ Kỳ của chín đại cảnh giới, đứng ở điểm thấp nhất, tầng dưới cùng.

Nhưng mà tâm của hắn lại bình tĩnh như nước, lấy tiến độ như thế, tu vi của hắn liên miên không ngừng tiến bộ, chung quy có thể sánh với siêu việt tông sư cùng ma đầu danh chấn một phương của Tu Tiên Giới.

Sau một hai canh giờ.

Dương Phàm chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể càng tinh thuần, những màn sương sinh mạng thần bí không thể nắm lấy vận chuyển trong khí mạch, huyết quản, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, thậm chí ngay cả linh hồn đều có thể tẩm bổ.

Trong loại trạng thái này, hắn tự nhiên có thể dung nhập môi trường xung quanh, cỏ cây, hoa sâu đều nằm trong cảm giác của hắn.

Trong phạm vi sáu mươi trượng, hết thảy sinh cơ lưu động hắn đều có thể dễ dàng cảm giác được rõ ràng vô cùng.

Chính giờ khắc này, cách đó không xa truyền đến đây một loạt động tĩnh không nhỏ, linh khí dao động dị thường, cũng mang theo sinh mạng khô kiệt cùng chết đi.

Tâm thần Dương Phàm cứng lại, lập tức rời khỏi trạng thái kỳ dị.

Hắn vội vàng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phương xa liền nhìn thấy trong khe núi có hai người đang đấu pháp, trong lúc nhất thời cuồng phong rống giận, cát bay đá chạy, thanh thế không nhỏ.

Hai người này gồm một lão già và một thanh niên. Lão già thân bị trọng thương nhưng hai mắt như đuốc, trên người truyền ra một cỗ linh áp không nhò.

Mà thanh niên kia trung khí đầy đủ, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, không dám chính diện chống lại lão già.

"Nơi rừng hoang núi thẳm này, không ngờ có người không tiếc tính mạng, liều chết chiến đấu."

Tâm thần Dương Phàm khẽ chấn động, lập tức thi triển Ân Nặc Thuật vừa học không lâu.

Một cỗ dao động thần bí nhộn nhạo trên thân hắn, toàn bộ thân hình biến mất, giống như bỗng dưng biến mất.

- Nghiệt đồ.

Ngươi không ngờ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Buồn cười là ta lại lấy ba mươi năm tâm huyết ra tài bồi nhưng lại dạy dỗ ra đệ tử như thế. Vì một viên Uẩn Thần Đan trung phẩm mà ngươi giết chết con ta, lại còn hạ độc thủ với vi sư.

Lão già kia thân bị trọng thương nhưng pháp thuật và pháp khí trong tay bộc phát ra uy lực đáng sợ trong hư không. Từng đạo quang ảnh phân tán đi, liên tục bức thanh niên lui về sau, không có sức đánh trả.

Uẩn Thần Đan trung phẩm?

Dương Phàm vừa nghe tên này thì trong lòng khẽ động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!