Trong quá trình chữa trị vết thương cho Dương mẫu, một cỗ cảm giác kỳ dị nảy sinh trong lòng Dương Phàm.
Mơ hồ có một dòng chảy nhỏ, vô hình vô chất chảy trong cơ thể Dương Phàm, chảy khắp tứ chỉ bách hải, ngay cả linh hồn đều được tẩy rửa.
Đó là một loại cảm giác khó tả, làm cho người ta lâng lâng muốn bay, thậm chí có xu hướng gây nghiện.
Tuy nhiên, loại cảm giác này chỉ giằng co trong nháy mắt, khi miệng vết thương khép lại thì cảm giác cũng biến mất.
- Phàm nhivết thương của ta?
Dương thị vẻ mặt kinh dị, vết thương trên ngón tay mình cứ vậy mà khỏi hẳn!
Bà thầm nghĩ:
"Nó không phải bị mất pháp lực sao? Như thế nào còn có thể dùng pháp thuật?"
- Mau thân.
Đây là thuật y đạo, ở trong tiên Thuật chỉ có thể tính là bàng môn tả đạo. Dương Phàm cười ha ha nói, hắn làm sao không đoán được tâm tư mẫu thân.
- Thì ra là thế.
Phàm nhi, nếu con không màng công danh, ở Vụ Liễu trấn làm thầy thuốc cứu nhân độ thế cũng không tồi. Ta thấy y thuật của con so với y quán đổi diện thì mạnh hơn nhiều.
Dương thị vui mừng nói, vội đi qua giành việc của con gái.
- Mẫu thân, người nghỉ tạm một bên điDương Tuệ Tâm khuyên can, không đành lòng nói.
- Thương của mẹ đã tốt rồi
Dương mẫu mặt đầy ý cười, quơ quơ ngón tay của mình, nguyên là miệng vết thương đã kéo da non hết sức rõ ràng.
- Nhưnhư thế nào có thể?
Dương Tuệ Tâm nao nao, đôi mắt sáng lên, chuyển lên mặt Dương Phàm, trong mắt mang theo một tia khác thường.
- Đại ca ngươi hiện tại nghiên cứu thuật y đạo, lập tức liền trị lành vết thương của nương. Thật thần kỳ!
Dương thị vừa thái rau vừa cười nói.
- Nương. Người cẩn thận một chút, đừng để ngón tay bị thương nữa.
Dương Phàm dặn dò một câu liền đi khỏi nhà bếp, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Mới vừa rồi trong quá trình trị thương cho mẫu thân, cái loại cảm giác đó thật sự rất quỷ dị.
Dương Phàm mơ hồ có một loại ảo giác: tu vi của mình dường như tăng lên
Đương nhiên, loại cảm giác này rất mơ hồ, ngay cả chính hắn cũng không thể xác định.
Thử nghĩ, trên thế gian này nào có chuyện như vậy? Giúp người trị thương còn có thể tăng tu vi.
Nếu thật sự như vậy, chẳng phải tất cả mọi người đều đi tu luyện thuật y đạo rồi?
"Có thể là ảo giác của ta thôi"
Dương Phàm cười cười, đi lên phòng khách ngồi xuống, muội muội Dương Tuệ Tâm cũng đi tới.
- Đại ca
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!