Chương 13: Trường sinh bất tử

Dương Phàm ngồi xếp bằng bên đống lửa, bảo nguyên thủ nhất, tinh khí thần tập trung cao độ, giữ vững linh đãi một mảnh trong sáng.

Giờ phút này, hắn đang chịu đựng dòng tin tức đến từ luồng ánh sáng ngọc, tinh thần bị trùng kích thật mạnh giống như đê sông bị nước lũ tràn về, thời khắc đều có thể sụp đổ.

Một khi không thể chịu đựng được áp lực tinh thần này, như vậy Dương Phàm rất có khả năng bị tinh thần thác loạn, kết cục đáng sợ trở thành ngu ngốc.

Cho nên, giờ phút này Dương Phàm không dám có một tia lơi lỏng.

Cũng may dòng tin tức này tuy rằng rất mãnh liệt, nhưng thởi gian liên tục cũng không

dài.

Sau một lát, Dương Phàm thở nhẹ ra một ngụm trọc khí, trên trán xuất hiện mấy giọt mồ hôi như hạt đậu.

"Tiên Hồng Quyết - Tàn Quyển - Luyện Khí Thiên"

Một đoạn khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu xoay vần trong đầu Dương Phàm.

Nguyên lai, Dương Phàm chỉ chiếm được một bộ phận công pháp khẩu quyết Tàn Quyển trong Tiên Hồng Quyết.

Tàn Quyển chia làm chín tầng, vừa lúc đối xứng chín cảnh giới lớn của Tu Tiên Giới: Luyện Khí, Ngưng Thần, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.

Giờ phút này, tin tức cùng công pháp khẩu quyết có liên quan đến

"Tàn quyển - Luyện Khí Thiên"' tự nhiên vào tay, Dương Phàm cũng bắt đầu lĩnh ngộ bước đầu.

"Không hổ là công pháp nghịch thiên. Chỉ nội dung của 'Luyện Khí Thiên" tầng thứ nhất đã nhiều hơn nội dung của tất cả ngọc giản trong túi trữ vật của ta".

Dương Phàm kinh ngạc thở dài một hơi.

Lĩnh ngộ hồi lâu, trong lòng hắn liền có thêm đủ loại hiểu ra.

Đứng đậy, hắn mở to mắt nhìn bóng đêm xung quanh, cảm giác mỗi một phiến lá, tảng đá, trong mỗi một cọng cỏ dại đều ẩn chứa một cỗ khí tức vô cũng thân cận.

Hắn mở hai tay ra muốn ôm lấy đại tự nhiên này, tâm thần thậm chí xông ra hoàn cảnh bốn phía.

Tại giờ khắc này, trong vòng phạm vi mười trượng, bất kỳ gió thổi cỏ động đều không trốn khỏi lỗ tai hắn.

Thậm chỉ ngay cả tiếng hít thở của một con sâu ngoài mấy trượng, cũng không tránh khỏi cảm quan của hắn.

Đây là một loại ý cảnh vi diệu cỡ nào, làm người ta tâm động vô cùng, mà lại tự nhiên trôi chảy đến như vậy.

Mấy hô hấp qua đi, Dương Phàm từ trong cảnh giới này tỉnh lại, chỉ thấy thần thanh khí sảng, lỗ chân lòng toàn thân như tự hô hấp, trôi chảy thoái mái vô cùng.

Đứng yên trong khu rừng này, hắn có một loại ảo giác như cá gặp nước.

Tuy nhiên, khi hắn lại muốn tiến vào cảnh giới thần kỳ này thì lại cảm thấy bất lực.

Xem ra, loại cảnh giới này không thể có một tia miễn cưỡng, tự nhiên mà đến không thể cưỡng cầu.

Dương Phàm thở nhẹ một hơi, lại nảy sinh một tia nghi hoặc:

- Kỳ quáikhẩu quyét này tối nghĩ thâm ảo hơn xa bất kỳ pháp thuật cùng công pháp nào ta tu luyện gấp mười, gấp trăm lần, vì sao ta lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ một phần chứ?

Hắn cũng sẽ không cho rằng hết thảy là bởi vì thiên phú của mình.

Người trong nhà tự biết chi tiết của mình, tư chất cùng thiên phú của Dương Phàm ở Nam Lĩnh Dương gia còn có thể được coi là thiên tài, nhưng nếu đặt ở trên Đông Thắng Đại Lục dọc ngang hàng tỷ dặm thì chỉ có thể thuộc loại trung bình.

Trong một bản sách cổ có ghi lại kỳ tài có một không hai, từ trong bụng mẹ bắt đầu Luyện Khí, năm tuổi Ngưng Thần, mười tuổi Trúc Cơ. (chắc là tên nào xuyên việt đây)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!