- Thứ dị thảo này hàn khí bức người, khó có thể tới gần… đẳng cấp ít nhất là nhị phẩm linh tài, thậm chí còn cao hơn, lấy năng lực hiện giờ của ta dù có thành công cũng không bảo tồn được.
Trọng yếu hơn là thiên tài địa bảo hiếm thấy như vậy sẽ có giá trị kinh người, lấy thực lực hiện giờ của ta không thích hợp xuất thủ.
Người xưa có câu, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Từ Huyền tạm thời buông tha dị thảo ngân sương này.
Việc quan trọng trước mắt chính là phải làm như nào để rời khỏi khe sâu này, trở về thôn.
- Còn một ngày nữa sẽ đến lúc Trấn Học phủ chiêu sinh, ta nhất định phải mau trở về thôn.
Từ Huyền lộ vài phần lo lắng trong mắt.
Hắn lại nhớ tới khe sâu kia, ngửa đầu lên nhìn, vách núi vô cùng cứng rắn lại không có quy tắc nào, muốn leo lên là điều không thể.
Mặc dù Từ Huyền có nội kình, đem hết toàn lực có thể miễn cưỡng chọc ngón tay vào vách núi. Thế nhưng loại lực lượng nội kinh này cũng không kéo dài, vô cùng tổn hao thể lực, tốn rất nhiều thời gian, thường chỉ dùng làm đòn sát thủ. Lấy nội kinh của luyện thể tứ trọng căn bản chỉ đủ leo lên mấy thước.
Chính vì vậy, muốn theo cách này mà leo lên trên co bản không có khả năng.
Từ Huyền suy nghĩ chỉ trong chốc lát, cách duy nhất là tiến về phía trước, tỉ mỉ thăm dò, trở lại thôn chỉ là vấn đề thòi gian.
Dù sao phiến thâm sơn này cũng thuộc Dương Mẫu thôn.
Hơi hé miệng, thần sắc Từ Huyền kiên định, dứt khoát bước đi vào trong hạp cốc xa lạ.
…
Mùng tám tháng ba.
Đây là ngày Trấn Học phủ chiêu sinh ở các nơi.
Trong thôn học đường của Dương Mẫu thôn.
Trước đây đại viện cũ nát này vô cùng tiêu điều nhưng hiện giờ lại chật ních đủ các loại thôn dân, bao gồm cả tráng hán, lão nhân, phụ nữ, tiểu hài tử, náo nhiệt phi phàm.
Những thôn dân này đều là tam đại dòng họ Dương, Từ, Trâu của Dương Mẫu thôn.
Lúc này, trên diễn võ trường nắm giữa học đường, hai gã thiếu niên đang đánh nhau, thôn dân phụ cận đều hò hét ủng hộ.
- Trâu Hoành, cố lên!
Không được phép bại bởi họ Dương…
- Dương Phi, đánh ngã tiểu tử kia đi, không được làm Dương gia chúng ta mất mặt.
Dưới sự cổ vũ của đám người xem cuộc chiến, hai gã thiếu niên trên diễn võ trường càng đánh thảm liệt.
Nhưng không bao lâu, một thiếu niên trong đó không đủ khí lực, dần dần bị đánh tới không còn lực chống đỡ, chỉ biết đào tẩu liên tục.
- Dừng!
Giữa khán đài, một nữ tử mặc áo cà sa màu lục nhạt, thanh âm réo rắt lãnh đạm.
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả mọi người nhìn về phía nữ tử đến từ Trấn Học phủ, nữ tử này khí chất thanh lệ không tầm thường, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Nữ tử thanh lệ này là giám khảo chiêu sinh phụ trách ở Dương Mẫu thôn, ngay cả thôn trưởng cũng vài phần kính nể nàng.
- Người thắng là Dương Phi: đạt được sáu lăm, tấn cấp. Người thua Trâu Hoành, đạt được năm mươi, bị knockout ở vòng đấu loại!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!