Khu vực hắc ám ở viễn phương dường như có một cỗ hô hoán, dẫn dắt Từ Huyền đi về phía trước.
Nếu như ở tình huống bình thường, lấy lực lượng của Từ Huyền, ý thức tuyệt đối không thể chủ động tiến nhập vào không gian thần bí không biết kia.
Thế nhưng bên trong khoáng thạch thần bí màu xanh nhạt ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, thôi động hắn đi về phía trước.
Ở trong loại trạng thái mông lung này, hắn trầm mình vào trong hô hoán của tâm linh, đi nhanh về phía trước.
Mãi cho đến một lúc.
Bá!
Đây là một mảnh tinh không hôn ám, rộng lớn vô hạn, căn bản không nhìn thấy tận cùng.
Thôi động hắn là một cỗ ánh sáng màu xanh nhạt, sau khi tiến nhập vào trong tinh không hôn ám cũng bắt đầu rung động kịch liệt, tùy thời có thể tắt.
- Phiến địa phương này.
Từ Huyền hít sâu vào một hơi.
Trên phiến tinh không hắc ám vô biên này, thiếu niên kia không cảm thấy hoảng hốt mà cũng không cảm thấy sợ hãi.
Hắn có thể xác định hiện giờ chính mình hẳn đang trong giấc mộng.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã có một giấc mộng, chính mình hóa thân thành một nam tử đỉnh thiên lập địa, sừng sững giữa tinh không, một mình một người giống như chiến thần vô địch, chống lại nước lũ cuồn cuộn không ngừng.
Rất nhiều thời gian, hắn biết rõ đây là trong mộng nhưng lại không thoát khỏi được, đay cũng chính là Thanh Minh Mộng trong miệng dược sư kia.
- Oanh…
Nước lũ thôn tính thiên địa và vô số hư ảnh không rõ, cuồn cuộn trùng kích mà đến.
Ngoài ra thanh thế có thể nói là thiên địa quỷ thần khiếp, mà từ lúc Từ Huyền hóa thân thành tuyệt thế cường giả ngạo thị thiên địa liền đứng lặng yên, mặc cho nước lũ trùng kích vẫn lù lù bất động, vững như bàn thạch.
Nếu như hiện giờ ta có thể có một phần vạn lực lượng trong mộng, vậy ở Dương Mẫu thôn còn có ai dám khi dễ nhà ta nữa?
Từ Huyền không khỏi tự giễu.
Hắn hóa thân thành tuyệt thế cường giả trong mộng, khí chấn bát hoang, bễ nghễ dưới vòm trời, quả thật cường đại giống như thần linh!
Phảng phất như thời gian trôi qua một thế kỷ, nước lũ mang theo khí thế thôn thiên diệt địa mới dần dần tiêu tán.
Mà Từ Huyền hóa thân thành vị tuyệt thế cường giả kia cũng tan thành vô số mảnh nhỏ.
- Cuối cùng cũng kết thúc…
Từ Huyền thở dài nói.
Nếu như ở dĩ vãng, giấc mộng này sẽ kết thúc.
Thế nhưng hôm nay hắn lại không biến mất, còn dừng lại ở giữa tinh không ảm đạm vô biên. Một tầng ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía hắn. Cảnh tượng giống như trong mơ lại chân thật rõ ràng, chân thật đế nỗi khiến Từ Huyền cảm thấy sợ hãi.
Ông!
Bỗng dưng, đám ánh sáng xanh nhạt dẫn đường cho hắn chợt dung nhập vào hư không.
- Tới, rốt cục ngươi cũng tới …
Một tiếng thở dài truyền đến, thần bí xa xưa như thời không luân hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!