- Xem ra chuyện tông môn lịch luyện của đám người này, tựa hồ có liên quan gì đó với Nhân Tiêu kia!
Viên Minh suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
Một đám người tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
- Này, thú nô kia, ngươi có thật nhìn thấy Nhân Tiêu không?
Lúc trời vừa hừng đông, nhóm người dừng việc tìm kiếm, Khôn Đồ có vẻ không vui, nhìn Viên Minh hỏi.
- Nhân Tiêu nào?
Viên Minh ra vẻ khó hiểu, hỏi lại.
- Chính là quái vật ngươi tả hôm qua!
Khôn Đồ giận dữ đáp.
- Nếu ta không thấy quái vật kia, làm sao có thể tả ra được?
Viên Minh vặn lại.
Một câu liền chặn họng Khôn Đồ, khiến gã có muốn nổi giận cũng không có cớ mà nổi giận.
- Theo tình báo tông môn cho biết, Nhân Tiêu lý ra không nên hoạt động ở chỗ này ha.
Ba Đạt lên tiếng.
- Có lẽ tình hình có thay đổi, tin tức mà phía Hành Chấp đường cung cấp cũng không nhất định chính xác.
Trần Uyển góp lời.
Viên Minh do dự một lát, xong mới lên tiếng:
- Nếu Nhân Tiêu mà các ngươi nói chính là quái vật ta gặp tối qua, thế, vào thời điểm năm ngoái, đã có người gặp được.
- Ngươi nói cái gì?
Năm ngoái… Ở đâu?
Trần Uyển vội vàng hỏi, mấy người khác cũng đưa mắt nhìn qua với biểu cảm khác nhau.
Viên Minh lập tức đem chuyện Cáp Cống bị tập kích ra, thuật lại một lần cho bọn họ nghe.
- Việc này sao có thể?
Ương Thiền tỏ vẻ khó có thể tin.
Khôn Đồ quay đầu nhìn Ô Bảo, thấy gã khẽ làm động tác gật đầu mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra, xem như xác nhận lời Viên Minh nói.
- Nếu đúng như vậy, thời gian hoạt động của Nhân Tiêu kia phải sớm hơn thông tin tông môn đưa cho chúng ta, phạm vi hoạt động cũng rộng hơn, chuyện này không phải tin tức tốt lành gì.
Trần Uyển nghe vậy, sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng.
- Chuyện này… Có nên báo cáo với tông môn không?
Ba Đạt hỏi dò.
- Báo cáo? Sao phải báo cáo? Tin tức này chỉ chúng ta biết, chẳng phải càng tốt sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!