Chương 40: Ai Cũng Không Đi Được

Viên Minh thi triển Vô Ảnh Bộ, chỉ thoáng lắc lư người một chút đã lập tức lướt ngang nửa trượng, dễ dàng tránh thoát đòn tập kích của Tán Bái.

Ba mũi tên màu lục đánh lên vách động phía sau hắn, xong nhất loạt nổ tung ra, kéo theo một mảng lớn khói mù màu lục nhanh chóng lan tràn ra khắp xung quanh.

- Có độc!

Viên Minh lập tức nín thở, vung tay xua.

Ngay tiếp đó, một viên châu màu xám bắn ra, rơi xuống mặt đất cạnh cửa động.

Một tiếng phụt trầm nhẹ vang lên, theo đó, một đám khói mù lớn thình lình nổi lên, trong nháy mắt lan ra khắp động quật, đồng thời tràn ra cả bên ngoài, khiến người ta không thể trông rõ tình hình trong động, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Trò mèo!

Ô Bảo khẽ hừ một tiếng, trên ngón tay lại tỏa ánh sáng xanh, định lần nữa gọi gió lớn để thổi tan khói mù.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân gã bỗng nhiên nứt vỡ, để lộ một cây gai gỗ đang cấp tốc trồi lên cao.

Ô Bảo rùng mình, cuống quýt nhảy qua một bên, tránh thoát cây gai trong đường tơ kẽ tóc, tuy né được nhưng hành động gọi gió của gã cũng vì thế mà bị gián đoạn.

Không chờ hai nhóm người Ô Bảo và Kim Khôn kịp có phản ứng gì, lại một viên châu màu đen từ trong động, xuyên qua làn sương bay ra, rớt trên mặt đất.

Một đám khói mù lớn nữa lại cuồn cuộn tỏa ra, kết hợp với khói mù tràn ra từ trong động, bao phủ hết cả một khu vực lớn.

Trong động quật, Viên Minh lấy tay mũi, đi tới trước vách đá ở sâu trong động, đoạn ra sức đẩy.

Vách đá từ từ chuyển động, để lộ ra một thông đạo tối om, đồng thời cũng có thể thấy rõ phần vách đá bị đẩy thực chất chính là một tảng đá đã được cắt gọt.

Viên Minh đưa người vào bên trong, xong lập tức đẩy tảng đá lớn về chỗ cũ, rồi nhanh chóng chạy về phía cửa sau động quật.

Hắn đã sớm tính đến trường hợp người Thanh Lang Bang tìm đến, từ đó lên sẵn kế hoạch phòng bị, những hành động vừa rồi chỉ là kế hoãn binh, đợi khi bọn người Ô Bảo bên ngoài phát giác ra điểm khác thường, bọn họ đã sớm chạy xa.

Chạy chưa được bao xa, bóng dáng Cáp Cống liền xuất hiện ở đằng trước, cầm trong tay một khối huynh thạch màu trắng tỏa ánh sáng mờ mờ, giống như đang đứng chờ hắn.

- Viên huynh, không ngờ động quật của ngươi lại còn có lối ra khác, bội phục.

Cáp Cống khen ngợi.

- Bây giờ không phải lúc nói chuyện, chạy mau!

Viên Minh kéo Cáp Cống chạy về phía trước.

Hai người ở trong động quật tối như hũ nút hết rẽ lại ngoặt, chạy gần một khắc đồng hồ mới đến được cửa sau động.

Viên Minh lập tức thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành hình thái vượn trắng, đánh ra một quyền, ầm ầm đập nát tảng đá lớn chặn cửa sau động quật.

Hai người nối đuôi nhau lao ào ra, đang định chạy về phía xa, mặt đất đột nhiên bừng lên những dải sáng màu vàng, hình thành một tấm lưới lớn, ập vào thân thể hai người.

Viên Minh giật mình, tụ toàn toàn bộ pháp lực xuống chân khiến hai chân vốn cực kỳ tráng kiện chỉ trong nháy mắt lại to thêm ba thành, từng khối cơ nổi lên cuồn cuộn.

Viên Minh mãnh liệt giẫm hai chân xuống đất.

Ầm!

Mặt đất dưới chân nổ tung, tạo ra một cái hố nông, đồng thời cả người Viên Minh bắn vọt lên trời, thoát ra ngay trước khi tấm võng màu vàng kịp khép lại.

Cáp Cống lại chạy không kịp, bị tấm võng trùm lấy, không thể cựa quậy.

- Phù phù!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!