Vào lúc Viên Minh ra sức tập trung tu luyện bộ pháp, trong Cáp Mô Cốc vẫn như cũ, người đến kẻ đi, tương đối náo nhiệt.
Trên một khoảng đất trống trong rừng rậm cách Cáp Mô Cốc hơn mười dặm, bang chủ Thanh Lang Bang, Ô Bảo ngồi xếp bằng, nhắm mắt hô hấp thổ nạp.
Đột nhiên, một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi một một bóng người chạy nhanh tới.
- Tán Bái, chuyện thăm dò làm tới đâu rồi?
Ô Bảo vẫn nhắm mới, mở miệng hỏi.
- Bang chủ, đúng như ngươi dự liệu, Viên Minh trước đây không lâu quả nhiên tới Cáp Mô Cốc, đáng tiếc chúng ta tới chậm một bước, để tiểu tử này chuồn mất.
Tán Bái khom người đáp.
- Hừ, ngay cả Ba Âm cũng trúng độc thủ của hắn, người cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi, tới sớm, có thể giữ hắn lại?
Ô Bảo mở lớn hai mắt, lạnh lùng chất vấn.
- Bang chủ bớt giận, ta cũng không phải không thu hoạch được gì, tên Viên Minh kia sau khi vào cốc, từng có giao dịch với hai người.
Tán Bái vội nói thêm.
Ô Bảo chỉ nhìn Tán Bái, không nói gì.
- Một trong hai người là đệ tử ký danh Triệu Đồng, có phần tham tài, sau khi nhét cho chút chỗ tốt, nghe nói là chỉ bán cho Viên Minh một môn bộ pháp.
Một người khác gọi là Thổ Lặc, là người của Thổ Hùng hội, chuyên lén lút bán tin tức, ta đoán chừng, rất có thể Viên Minh đã từ tên này mà biết được việc chúng ta truy sát hắn.
Tán Bái gượng cười, nói tiếp.
- Hiểu rồi, nghĩ hết mọi cách tìm chỗ Viên Minh dừng chân, ta muốn đích thân chăm sóc hắn.
Mặt khác, với các thế lực khác, nhất là Liệp Cẩu đường, nhấn mạnh một lần nữa là bắt Viên Minh chứ không được giết hắn, ta cần người sống.
Ô Bảo dặn dò xong liền nhắm mắt lại.
- Đã rõ, thuộc hạ cáo từ.
Tán Bái lên tiếng đáp, xong liền lui ra ngoài.
- Viên Minh… Người có thể dùng sức một mình tru sát Ba Âm, chỉ sợ đã không dưới Luyện Khí tầng hai, trên người ngươi rốt cuộc có bí mật gì?! Ta trái lại muốn xem xem, đến cùng là tạo hóa gì, lại có thể để tu vi ngươi tăng nhanh như vậy.
Ô Bảo lần nữa mở mắt ra, ánh mắt lập lòe.
…
Trong mảnh rừng cạnh động quật trú chân của Viên Minh.
Một bóng người quỷ dị thoắt ẩn thoát hiện giữa khung rừng, khi, ở bên trái, chỉ chớp mắt sau đã qua bên phải, lùm cây bụi cỏ trong rừng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn, bóng người quỷ dị cũng không chạm tới bất kỳ lá cây ngọn cỏ nào, tựa hồ như đó không phải thân thể máu thịt vậy.
Bóng người đột nhiên dừng lại, đáp trên một tảng đá lớn, hiện ra bóng dáng Viên Minh đang há miệng thở dốc, trong mắt lộ vẻ mừng vui.
Hắn về tới đây đã được ba ngày.
Trong ba ngày này, Viên Minh không tu luyện Cửu Nguyên Quyết, dành tất cả thời và tinh lực vào việc luyện tập Vô Ảnh Bộ.
Nơi đây dù kín đáo, nhưng thiên hạ nào có tường nào không lọt gió, khó đảm bảo người Thanh Lang Bang sẽ không tìm tới, nhất định phải tận khả năng tăng thực lực lên.
Hắn phát hiện bản thân rất có thiên phú tu luyện bộ pháp, chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi đã nhập môn Vô Ảnh Bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!