Bên trong mớ cảm xúc này có phẫn nộ, có cừu hận, có khát máu, có rất nhiều thứ tình cảm mà Viên Minh bài xích, duy chỉ có một thứ tâm tư trùng với cảm xúc của hắn lúc này, đó là không cam lòng.
Không cam lòng bại trận, không cam lòng buông mình, không cam lòng từ bỏ.
Nháy mắt tiếp theo, Viên Minh cơ hồ bị mớ cảm xúc hỗn tạp này trùm lấp, thiếu chút đánh mất tâm thần.
Nhưng chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, lại là luồng nhiệt lưu tới từ cánh tay giúp hắn ổn định tâm thần, để hắn thành công khống chế mớ cảm xúc muốn phát cuồng kia.
Cùng lúc đó, Viên Minh cảm thấy lớp da vượn trên ngươi mình nhất thời dính chặt hơn, đồng thời cảm giác tương liên giữa nó với huyết mạch của hắn càng thêm mãnh liệt, khí huyết toàn thân vốn đang ngưng trệ, vào thời khắc này lại đột nhiên sôi trào.
Viên Minh cảm thấy cả người khô nóng, đại lượng khí huyết cuồn cuộn chảy về phía ngực.
Ngay sau đó, máu thịt chỗ ngực hắn dâng lên, xương cốt tự sinh, tiếp đấy, một cánh tay màu vàng nhạt bỗng phá ngực thò ra, cứng rắng xuyên thủng dây leo trói hắn, năm ngón tay như đao, đâm thẳng vào mắt phải Khuê Mãng.
Cánh tay màu vàng kim chộp ngay được khối u thịt màu đen đang nhúc nhích kia, đoạn dùng sức nắm chặt lại.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, u thịt màu đen theo đó nổ tung, hóa thành bột mịn.
Ngay tiếp đó, thân thể Độc Giác Khuê Mãng nhanh chóng khô quắt lại, đám dây leo ký sinh trong người nó cũng chỉ trong nháy mắt đã khô héo rồi mau chóng hóa thành tro tàn.
Viên Minh khôi phục lại tự do, rơi bịch xuống đất.
Hắn kinh ngạc vội vàng quan sát cánh tay xuất hiện trên ngực mình, thậm chí quên luôn việc đi thu thập huyết thực.
Chỉ thấy cánh tay giống hết tay vượn này thậm chí còn mọc một lớp lông màu vàng kim nhạt, trông như được ghép vào cơ thể vượn trắng này, nhìn rất mất tự nhiên.
- Hẳn là tấm da vượn trắng này còn có không gian tiến hóa?
Viên Minh vừa kinh ngạc, vừa hiếu kỳ.
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, cánh tay thứ ba lập tức nắm quyền đấm một cú về trước, lực lượng cường đại từ cú đấm kéo cả người hắn lao tới, cái này so ra còn mạnh hơn hai cánh tay nguyên bản của hắn mấy phần.
- Không biết có thể thu cánh tay này lại hay không, chắc không đến mức sau này cứ treo tay trước ngực mà đi, bộ dạng đó kỳ quái quá.
Viên Minh thầm suy nghĩ.
Ai ngờ suy nghĩ này mới xẹt qua đầu hắn, cánh tay vượn màu vàng kim thế mà lại thực sự rút trở về.
Hắn vội vàng sờ sờ ngực mình, thấy mọi thứ ở đó đều bình thường, chẳng có gì thay đổi.
Thoáng suy nghĩ một chút xong, Viên Minh liền cầm túi trữ máu đi thu thập huyết thực, tiếp đó đào cái sừng trên đầu Khuê Mãng rồi vội vàng rời đi.
…
Thời gian mấy tháng thấm thoắt trôi qua, Thập Vạn Đại Sơn lúc này đang vào mùa Đông, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng ngàn dặm núi rừng.
Viên Minh trong mấy tháng này vẫn không ngừng khổ tu, đồng thời cũng luôn duy trì việc săn giết hung thú lấy huyết thực, hơn nữa càng ngày càng thuần thục, mỗi tháng đều nộp lên vượt mức, thậm chí có đôi tháng còn nộp lên gấp mười lần quy định.
Đương nhiên, trong quá trình săn giết nếu có thể không dùng Phi Mao Thuật, Viên Minh sẽ tận lực không dùng.
Viên Minh từ khi chính thức trở thành Phi Mao Thuậtn tới nay còn chưa tới một năm rưỡi, thế nhưng số lượng huyết thực mà hắn nộp vượt định mức đã lên tới năm trăm linh bảy phần.
Mục tiêu trong ba năm hoành thành việc nộp vượt định mức một ngàn phần tinh huyết, trước khi hoàn toàn phát điên trở thành đệ tử ký danh Bích La Động, cũng không phải là xa không thể chạm.
Sáng sớm một ngày này.
Viên Minh vác một cái chân hươu tráng kiện, chậm rãi bước từng bước trên nền đất phủ đầy tuyết trắng.
Da dẻ cả người hắn đen bóng, mặt mũi thô ráp, nếu chỉ nhìn bề ngoài, quả thực so với người Nam Cương, thậm chí so với dã nhân cũng chẳng khác gì nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!