Chương 18: Lòng Đã Quyết Định

"Ha ha, chúc mừng Viên Minh huynh đệ tu thành Phi Mao Thuật, thành công vượt qua tháng đầu tiên," Ô Lỗ không lập tức rời đi mà cười nói với Viên Minh.

"Như nhau thôi, như nhau thôi. À Ô Lỗ huynh đệ, tại sao không thấy vị Lạt Qua kia?" Viên Minh đổi đề tài hỏi một câu.

"Lạt Qua huynh mấy ngày trước một mình đi ra ngoài săn bắt, đáng tiếc đã táng thân nơi miệng thú rồi." Ô Lỗ bình thản nói.

"Vậy thật là đáng tiếc." Viên Minh gật gật đầu, không tiếp tục trò chuyện mà xoay người rời đi.

Ô Lỗ nhìn Viên Minh đi thật xa, ánh mắt chớp liên bất định, không biết đang nghĩ cái gì.

Viên Minh không tiếp tục đi đến bờ bên kia của hạp cốc để săn thú nữa mà quay về hang động ẩn náu của mình.

Lúc này không cần gấp đi săn giết hung thú, hiện tại nó cần nhất là đề thăng thực lực.

Nó đóng chết cửa động, khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, linh khí trong thiên địa liền cuồn cuộn tụ về!.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua hai mươi ngày.

Trên một cây to chừng trăm năm tuổi bên ngoài sào huyệt của thanh hồ, một con bạch viên cao lớn đang yên lặng đứng đó, đúng là Viên Minh đã thi triển Phi Mao Thuật.

So với hai mươi ngày trước, bạch viên đã cao to hơn không ít, cơ bắp trên người càng thêm cuồn cuộn mạnh mẽ hơn, khiến cho người khác cảm thấy áp bức.

Không lâu sau, năm sáu con thanh hồ từ trong sào huyệt chạy ra, rất nhanh đã chia ra hành động.

Trải qua mấy lần dụ địch và săn giết lần trước, Viên Minh đã hết sức hiểu rõ tập quán của mấy con thanh hồ này, bọn chúng đây là đang phân tán ra để kiếm ăn.

Nó cứ xe nhẹ đường quen, theo đuôi một con thanh hồ trong đó, đi đến một cánh rừng tùng đen.

Nơi này cách sào huyệt bọn chúng chừng bốn năm dặm, cho dù có làm ra động tĩnh gì cũng sẽ không truyền đến chỗ thung lũng sào huyệt của bọn thanh hồ.

Viên Minh gia tăng tốc độ, mấy cái hô hấp liền vượt qua thanh hồ, từ trên cây nhảy xuống chặn trước mặt nó.

Thanh hồ trước tiên là kinh hoảng, sau đó thấy chỉ là một con bạch viên thì đôi mắt giãn ra, hung hăng nhào tới.

Con thanh hồ này so với mấy con thanh hồ mà nó săn giết trước đây thì to hơn vài phần, tốc độ cũng nhanh hơn, chỉ thấy một cái bóng màu xanh mơ hồ chớp lên, chớp mắt một cái thì con thanh hồ đã đến trước người của Viên Minh, bộ móng vuốt màu xanh đậm chụp xuống!

Nhưng thân hình Viên Minh nhẹ nhàng lắc một cái, người đã biến mất ngay tại chỗ, khiến cho con thanh hồ chụp vào khoảng không.

Thanh hồ kinh ngạc, vội vàng ổn định lại thân hình.

Nhưng không đợi nó hoàn toàn ổn định, Viên Minh từ trên trời lao xuống, chân phải mang theo kình phong kinh người, tàn nhẫn đạp vào lưng của thanh hồ.

Một cỗ lực lượng to lớn đáng sợ tràn vào thân thể của thanh hồ, răng rắc một tiếng, cột sống cũng gãy đoạn theo tiếng kêu.

Thân thể của nó liền gục trên mặt đất, trong miệng trào ra máu tươi.

Không đợi nó giãy giụa, Viên Minh dùng chân còn lại đạp lên đầu của nó.

Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, đầu của thanh hồ cứ như vậy mà bị đạp vỡ, óc hồ màu trắng tràn ra, con cáo này hoàn toàn tắt thở.

Viên Minh thu chân lại, nhìn con thanh hồ đã chết hẳn, ngây ngốc xuất thần.

Nó chọn tiếp tục đi săn thanh hồ, một mặt là đã hiểu rõ tập tính của đám thanh hồ này, cảm thấy cho dù không địch lại cũng không đến nỗi nguy hiểm, quan trọng hơn là để kiểm tra thực lực của bản thân.

Hai mươi ngày trước, đối với nó thì mấy con thanh hồ này vẫn còn là hung thú cường đại khó có thể dùng lực để địch lại, nhưng sau hai mươi ngày, con thanh hồ này vậy mà không qua nổi hai chiêu của nó.

Trong lúc bất tri bất giác, thực lực của bản thân vậy mà đã tăng vọt đến trình độ này! Viên Minh kềm chế sự kích động trong đáy mắt, sau khi lấy ra túi trữ máu ra hút hết máu thanh hồ, thì quay về chỗ gần sào huyệt của thanh hồ, ngồi xổm chờ con thanh hồ khác.

Một ngày trôi qua, nó thành công giết được ba con thanh hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!