Chương 17: Kế Sách Tạm Thời

Sau khi Viên Minh rời khỏi lãnh địa của con tatu, tìm nửa ngày dọc theo hướng mà con thanh hồ thứ hai bỏ chạy hôm qua, cuối cùng phát hiện tung tích qua lại của thanh hồ tại một chỗ bên ngoài khe núi.

Có hai con thanh hồ có thể hình nhỏ hơn con thanh hồ hôm qua một chút, lúc này đang lười biếng nằm ở đầu lối ra của khe núi, tựa hồ đang phơi nắng.

Còn chưa đợi Viên Minh làm gì, một trận kêu gào của hồ ly từ trong khe núi truyền ra, ngay sau đó bốn năm con thanh hồ từ bên trong chạy ra, cùng với hai con thanh hồ bên ngoài chui vào rừng cây rậm rạp.

"Xem ra khe núi này là sào huyệt của đám thanh hồ." Viên Minh liếc mắt nhìn vào trong khe núi, sau đó theo đuôi đám thanh hồ tiến vào rừng.

Lấy sự điều khiển linh hoạt thân thể sau khi biến thân thành vượn trắng của Viên Minh lúc này, rất thoải mái bám theo sau đám thanh hồ, vẫn chưa bị chúng phát hiện.

Sau khi tiến vào rừng cây không lâu, mấy con thanh hồ kia tựa hồ như mỗi con có mỗi mục đích, từ từ phân tán, Viên Minh liền chọn một con đi một mình trong đó mà tiếp tục theo sau.

Trong chớp mắt, một người một hồ đã rời xa khe núi mấy dặm.

Sau khi Viên Minh xác nhận xung quanh không có hung thú nào khác, liền gia tăng tốc độ, rất nhanh đã đuổi kịp con thanh hồ, phóng đến cành cây trên đỉnh đầu của nó.

Thanh hồ tai thính mũi nhạy, cũng lập tức phát hiện ra Viên Minh, liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn Viên Minh, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.

Viên Minh chỉ cười hắc hắc, liền móc trong cái bọc da thú đeo bên người ra một cục đá trắng, ném vào đầu con thanh hồ.

Cục đá liền biến thành một cái bóng màu xanh, xẹt qua hư không, bay thẳng tới đầu con thanh hồ.

Thanh hồ vội vàng nhảy qua một bên để tránh, nhưng lại có một cái bóng đen một lần nữa đánh tới, lại là một cục đá đen to bằng cái chén.

Lần này nó không thể tránh được, bị cục đá đen đập trúng đầu.

Bịch một tiếng, cục đá bị vỡ vụn ra, trước mắt thanh hồ chợt biến thành màu đen, bị đập thành có chút ngây ngốc.

Viên Minh nhìn lại tay trái, có chút ngây người.

Sau khi ném cục đá đầu tiên, tay trái của nó vô thức lại ném ra cục thứ hai, trước sau cơ hồ không có thời gian giãn cách.

Đây tựa hồ như bản thân trong lúc vô thức đã sử dụng một vũ kĩ ném đồ nào đó, linh mẫn như thanh hồ mà cũng không thể né được.

Rất nhanh Viên Minh đã hồi phục tinh thần, thân hình nhào xuống, hai tay chụp vào cổ của thanh hồ.

Tầm nhìn của thanh hồ còn chưa hồi phục, theo bản năng phát hiện ra nguy hiểm, liền nhảy sang bên cạnh, tránh được cú chụp của Viên Minh, thừa thế cắn vào tay của Viên Minh.

Trảo này của Viên Minh vốn là hư chiêu, thấy tình thế không ổn liền rút tay về, vậy mới thoát được cú táp của thanh hồ.

"Thanh hồ không bị thương quả nhiên không dễ đối phó." Nó tự oán thầm một câu, xoay người chạy đi.

Thanh hồ lắc lắc đầu, rất nhanh đã hồi phục lại.

Quả nhiên nó bị Viên Minh chọc giận, trong hai tròng mắt xanh biếc dâng lên tia hung quang khát máu, rống lên một tiếng lập tức đuổi theo.

Viên Minh sau khi biến thành khỉ trắng dựa vào hai tay để chạy tốc độ thua xa thanh hồ, khoảng cách của hai bên rất nhanh thu hẹp không còn đầy mười trượng.

Mắt thấy sắp sửa bị đuổi kịp, Viên Minh tung người nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, chỉ hai ba nhịp đã leo lên cây, sau khi nhìn xuống con thanh hồ phía dưới và dùng một tay đấm đấm vào ngực mình, nó liền bắt đầu lao đi giữa những cành cây.

Thanh hồ sửng sốt một chút, nhưng lại bị hành động khiêu khích của Viên Minh chọc cho điên lên, nên không bỏ qua mà đuổi theo sau.

Viên Minh cứ không nhanh không chậm mà tiến về phía trước, thỉnh thoảng còn dùng đá tập kích thanh hồ, để tránh cho nó giữa đường rút lui.

Con thanh hồ kia tự nhiên cũng bị kích động thỉnh thoảng kêu gầm lên.

Hai bên một chạy một đuổi, rất nhanh đã đến gần sào huyệt của con tatu màu vàng.

Con tatu màu vàng đang mớm đồ ăn cho mấy đứa con ở trong động, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức phóng ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!