Chương 45: Bắc cầu dắt mối

Lý Nam có chút sững sốt, ân nhân cái gì? Nhưng sau khi nhìn bộ dạng kích động của người đàn ông đối diện, hắn nhìn đối phương thật kỹ lưỡng, sau đó biết người này là ai. Đây không phải là người đàn ông trong vụ tai nạn trước đó sao? Khi thấy người này đang ôm con trong lòng, hắn không khỏi cười nói:

- Là anh sao? Đây là con của anh à? Cháu khỏe đấy chứ?

Khi thấy Lý Nam nhận ra mình thì người đàn ông chủ quán tỏ ra rất vui vẻ, hắn ôm con đi đến trước mặt Lý Nam rồi nói:

- Rất khỏe, hai mẹ con đều bình an, trước đó đã làm phiền cậu, nếu không có sự hỗ trợ của cậu thì tôi cũng không biết phải làm như thế nào.

Lý Nam cười nói:

- Cũng không có gì đâu, chỉ là tiện tay giúp đỡ anh một chút mà thôi.

- Đối với cậu là chuyện nhỏ nhưng với tôi là chuyện lớn. Vợ của tôi vốn không được khỏe, ngày hôm đó chúng tôi đến Thiên Đô kiểm tra sức khỏe quay về, không ngờ lại gặp phải tình cảnh như vậy, khi đó tôi đã cực kỳ sợ hãi.

Người đàn ông hồi tưởng lại sự việc mà gương mặt vẫn rất sợ hãi và lo lắng:

- Bây giờ con của tôi đã bình an vô sự, tôi cũng đã yên tâm. Con à, mau nhìn xem, chào chú đi...

Khi thấy đứa bé vui đùa vui vẻ trong lòng bố, Lý Nam cũng cảm thấy rất ấm lòng, có đôi khi cảm xúc của người khác có thể lây nhiễm sang người mình.

- À, anh bạn, đúng rồi, cậu cũng đừng đứng đó, ngồi xuống đi.

Người đàn ông chủ quán nói rồi cúi người đưa một chiếc ghế đến cho Lý Nam, sau đó cầm một chai nước khoáng đưa cho Lý Nam:

- Tôi tên là Trịnh Binh, anh bạn ở gần đây sao?

- Tôi tên là Lý Nam.

Lý Nam mỉm cười nói, gặp lại người đàn ông này xem như là duyên phận. Mặc dù hắn không trông mong người ta có thể báo đáp, thế nhưng có thêm một người bạn dù sao cũng tốt, vì sau này cuộc sống của hắn chủ yếu là ở tại thành phố Vũ Dương.

- Tôi là người huyện Kiến Ân, năm nay thi đậu nhân viên nhà nước, hôm nay đến phòng văn thư báo danh, bây giờ đang chuẩn bị đi thu dọn phòng ký túc xá.

- Nhân viên nhà nước sao?

Thật sự là tốt, cậu là sinh viên mới tốt nghiệp à?

Trịnh Binh dùng giọng hâm mộ nói.

Lý Nam gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi mới tốt nghiệp đại học Thiên Đô.

- Cậu là sinh viên đại học Thiên Đô, sau này nhất định sẽ có tương lai phát triển tốt.

- Điều này cũng khó thể nói rõ được, bây giờ sinh viên ngày càng nhiều, đợt này chúng tôi có bảy người được phân phối công tác.

- Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ làm tốt, sẽ là quan lớn, người tốt nhất định sẽ được báo đáp.

Hai người trò chuyện trong giây lát, sau đó vợ của Trịnh Binh là Trương Phượng Anh đi đến, khi thấy Trịnh Binh và Lý Nam ngồi nói chuyện với nhau, gương mặt nàng có chút không vui.

Nhưng khi nghe Trịnh Binh giới thiệu Lý Nam là người trước đó giúp đỡ mình trong vụ tai nạn, gương mặt nàng nhanh chóng thay đổi, nàng liên tục nói lời cảm tạ. Sau khi nghe nói Lý Nam sẽ quay về thu dọn phòng ký túc xá, nàng yêu cầu chồng đi sang hỗ trợ, chính mình sẽ coi cửa hàng.

Lý Nam lên tiếng từ chối, nhưng hai vợ chồng Trịnh Binh tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thế là đành phải tiếp nhận.

Sau đó Lý Nam và Trịnh Binh đi vào trong ký túc xá, bọn họ đi lên phòng mở cửa vào trong và nhanh chóng ngửi được mùi ẩm mốc, xem ra nơi này đã lâu chưa từng có người ở.

Đây là một phòng hai gian, bộ sa lông trong phòng đã cũ nát, lớp ba bên ngoài đã bị bong tróc lộ ra bọt biển bên trong.

Trên mặt đất đầy bụi, chỉ cần đi lại là có thể để lại giấu giày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!