Chương 37: Có ấn tượng

- Thưa các đồng chí, thường ủy thị ủy trưởng phòng Lý phòng tổ chức đã rút chút thời gian cấp bách đến thăm mọi người, yêu cầu mọi người hoan nghênh chào đón.

Sử Bộ Trường ngồi xuống bên cạnh Lý Dật Phong rồi dùng giọng điệu vui vẻ như tắm gió xuân nói.

Trước đó Sử Bộ Trường luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, làm cho mọi người cảm nhận được áp lực rất lớn, nhưng bây giờ Lý Dật Phong đi đến, gương mặt hắn như mùa đông chuyển sang mùa xuân, sự biến đổi này không khỏi làm cho những người sắp tiến vào trạng thái công tác cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Lý Dật Phong là thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức, là lãnh đạo thị ủy, là cán bộ cấp phó sở, còn Sử Bộ Trường chỉ là một vị phó phòng có thứ hạng thứ hai ở phòng tổ chức, chỉ là cán bộ cấp phòng, thế nên phải tỏ ra cung kính với Lý Dật Phong.

Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, đối với những người đang ngồi nơi đây thì được tiếp kiến trưởng phòng tổ chức thật sự là một việc cực kỳ vui vẻ và hưng phấn.

Thứ nhất là bọn họ có thể được xuất hiện trước mặt lãnh đạo, cho dù không thể tiếp xúc và để lại ấn tượng sâu sắc cho lãnh đạo, nhưng chỉ cần sau này có tiếp xúc nhiều hơn sẽ có cơ hội.

Thứ hai điều này nói rõ thị ủy rất coi trọng nhóm sinh viên chuẩn bị tiếp nhận công tác như bọn họ, như vậy sau này chỉ cần có biểu hiện tốt sẽ có thêm nhiều cơ hội.

Lý Nam ngồi đó mà trong đầu cố gắng suy nghĩ xem mình đã gặp trưởng phòng Lý này ở đâu rồi? Ngày hôm qua khi xem chương trình thời sự thì Lý Nam cảm thấy trưởng phòng Lý rất quen mặt, hôm nay hai người tiếp xúc gần hơn càng làm cho cảm giác quen biết của hắn thêm mãnh liệt.

- Nhất định là mình từng gặp trưởng phòng Lý ở nơi nào đó rồi, nhưng lại không nghĩ ra được.

Lý Nam cố gắng nghĩ về những người mình có quen biết, thế nhưng lại không có ấn tượng về Lý Dật Phong.

Nhưng Lý Nam vững tin bản thân mình đã từng gặp Lý Dật Phong, nếu không sẽ chẳng có cảm giác mãnh liệt như vậy.

- Ôi, đáng tiếc là không nghĩ ra được.

Lý Nam có chút uể oải, sau khi nghe được thông tin đến công tác ở phòng văn thư thì hắn tỏ ra cực kỳ bất an, cảm thấy bản thân bị lừa gạt.

Dù thế nào thì trước khi thi thị ủy Vũ Dương cũng có công bố những đơn vị tham gia tuyển chọn nhân viên rất rõ ràng.

Bây giờ lại xuất hiện một phòng văn thư, điều này làm cho người ta khó thể nào nói nổi.

Tuy vừa rồi Sử Bộ Trường phát biểu có giải thích đại khái về kết quả này, thế nhưng Lý Nam vẫn cảm thấy mình bị người ta lừa gạt.

Nếu như muốn rèn luyện, vì sao lại cho một người có thành tích thi tốt nhất như mình đến đơn vị không tốt để rèn luyện? Dựa vào cái gì mà những người khác lại được phân phối vào đơn vị tốt hơn?

Câu nói công tác không phân biệt cao thấp chỉ đơn thuần là gạt người, Lý Nam tất nhiên không ngây thơ tin vào những chuyện ma quỷ này.

Lý Nam tin tưởng mình nhất định bị người khác hãm hại, chỉ là không biết ai ra tay mà thôi.

Nếu như có quen biết với thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức, cho dù Lý Nam có đến công tác ở phòng văn thư, hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao chỉ cần có đại nhân vật chú ý, hắn sẽ chỉ phải ở đơn vị kém một thời gian ngắn, chỉ cần biểu hiện không quá kém sẽ có ngày nổi danh.

Nhưng Lý Nam căn bản không nhớ nổi mình gặp Lý Dật Phong khi nào, như vậy Lý Dật Phong bên kia chỉ sợ càng không có ấn tượng về mình, như vậy sau này sao Lý Dật Phong có thể chú ý đến mình đây?

Dù sao thì bản thân Lý Nam cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đến tiếp nhận công tác, người ta đường đường là thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức, tất nhiên hai bên có sự chênh lệch quá lớn, người ta vì sao phải chú ý đến mình?

Lý Nam nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy chán nản mệt mỏi.

Lý Nam vốn rất tin tưởng vào tương lai của mình, nhưng hắn vừa bước chân vào quan trường đã bị người ta ám toán sau lưng, làm hắn thắm thiết cảm nhận được con đường làm quan gian khổ thế nào.

Tất nhiên chút ngăn trở như vậy cũng không thể nào quật ngã quyết tâm phát triển trong quan trường của Lý Nam, bây giờ tâm tình của hắn hơi kém mà thôi, tuyệt đối không phải sẽ lùi bước cam chịu.

- Hơn nữa phòng văn thư cung có một điểm tốt, đó là càng tiếp xúc với nhiều vấn đề, càng được liên hệ với nhiều người, ngoài việc liên hệ với quần chúng thành phố Vũ Dương, còn có thể liên hệ với quan viên các cấp ở thành phố Vũ Dương, không quá khó để biểu hiện mình và tích lũy quan hệ.

Lý Nam thầm nghĩ:

- Cho dù bị người ta ám hại thì mình cũng phải phát triển cho tốt, mình muốn xem là kẻ nào giở trò sau lưng, đến khi mình tìm ra được người này, tương lai nhất định phải làm cho hắn khổ sở hơn mình bây giờ.

Lý Nam nghĩ như vậy và dần dần khôi phục ý chí chiến đấu.

Nếu như Lý Nam đã không thể lui về phía sau, hắn cũng chỉ có thể tiến lên từng bước mà thôi. Trước nay cho dù con đường phát triển có chông gai thế nào thì Lý Nam cũng chưa từng úy kỵ sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!