Khách sạn Kim Oa nằm ở trung tâm huyện Kiến Ân, đây là khách sạn có cấp bậc cao nhất huyện Kiến Ân, là một tòa nhà ba tầng, tầng một tầng hai dùng làm khu vực ăn uống, tầng ba chính là phòng trà, hôm nay lớp học phổ thông của Lý Nam tụ hội ở chỗ này.
Khi Lý Nam và Trần Cung Hành đi đến thì hầu như các bạn học đều đã có mặt, tất cả mọi người đang nói chuyện trong một gian phòng trà ở lầu ba.
- Ha ha, đại tài tử của chúng ta đã quay lại.
Tào Tiểu Mao đang liên tục khoác lác thì thấy Lý Nam và Trần Cung Hành đi vào trong phòng, thế là không khỏi đứng lên lớn tiếng nói, gương mặt hắn có biểu hiện rất khoa trương giống như thấy được thần tượng trong lòng, chỉ là biểu hiện này nhìn qua là biết cực kỳ giả dối.
Hơn nữa Tào Tiểu Mao lại giống như không nhìn thấy Trần Cung Hành đi bên cạnh Lý Nam, coi Trần Cung Hành là không khí.
Thái độ hoàn toàn khác biệt này biểu hiện rằng Tào Tiểu Mao căn bản là coi rẻ Trần Cung Hành.
Trần Cung Hành biết rõ Tào Tiểu Mao cố ý không đếm xỉa đến mình, hắn thầm hừ một tiếng, sau đó tiến lên cười nói:
- Tào Tiểu Mao, cậu đúng là không ra gì, phát tài mà không quan tâm giúp đỡ bạn học cũ một chút...
Trần Cung Hành nói rồi đấm hai cái thật nặng vào trước ngực Tào Tiểu Mao.
Tào Tiểu Mao bị đau, hắn không khỏi hít vào một hơi, sau đó cả giận nói:
- Hừ, Trần Cung Hành cậu làm gì vậy?
- Làm gì đâu chứ?
Trần Cung Hành tỏ ra vô tội, hắn lên tiếng hỏi thăm.
Tào Tiểu Mao tức giận nói:
- Con bà mày rõ ràng là cố ý...
Tuy Tào Tiểu Mao có vóc dáng khá lớn nhưng toàn thân đều là thịt béo, không phải là đối thủ của Trần Cung Hành, trước kia sự thật này cũng đã được chứng thực rồi. Thế nên Tào Tiểu Mao chỉ có thể tức giận mắng Trần Cung Hành ra tay hạ độc thủ nhưng không dám tiến lên đối kháng.
Trần Cung Hành bất mãn nói:
- Cậu có ý gì vậy, phát tài thì xem thường bạn học cũ sao? Đúng là không ra gì.
- Đừng cho rằng tôi không biết, cứ chờ đấy...
Tào Tiểu Mao hổn hển nói, trong lòng thầm hạ quyết tâm:
"Thằng khốn kiếp, dám chơi tao, để xem ông cắt chân chó mày!"
- Thôi được rồi, bạn học cũ đùa giỡn một chút thôi mà.
Lý Nam cười ha hả hòa giải.
- Hai cậu đúng là, đây cũng đâu phải ngày tụ hội oan gia cơ chứ?
- Đúng vậy, đã đến giờ này rồi mà vẫn còn...
Có nhiều người lên tiếng khuyên bảo, tất nhiên đều có ý tốt, nhưng cũng có người tỏ ra hả hê, thậm chí hy vọng được thấy hai người này đánh nhau.
Dù là bạn học cùng lớp thì tâm tư mọi người cũng không giống nhau, cũng không phải mọi người đều quý trọng phần tình nghĩa năm xưa như thế này.
- Tôi cũng không muốn so đo với hắn.
Tào Tiểu Mao bị người ta chơi xấu nhưng không dám phát tác trước mặt mọi người, hơn nữa hắn cũng không muốn vì một Trần Cung Hành mà ảnh hưởng đến buổi họp mặt tối nay, dù sao thì hắn cũng là người đề xướng gặp mặt bạn học cũ, nếu có vấn đề gì thì hắn cũng mất mặt.
Nhưng Tào Tiểu Mao cũng thầm quyết định nhất định sẽ phải báo thù, hắn có quen biết vài tên lưu manh, khi đó hắn có thể bỏ ra chút tiền, đám người kia sẽ thay mặt hắn thu thập Trần Cung Hành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!