Dịch giả: Lãnh Minh Hà
Biên: khang_a_ca
Lúc này đứng ở nơi đó là một tên áo đen đang chắp tay lại. Bên ngoài thân thể hắn có từng tia khói đen lượn lờ, phát ra một cảm giác rất là quỷ dị.
-Tà Linh tộc?
Thông Huyền đạo nhân nhìn làn khói đen rất đỗi quen thuộc đang lượn lờ quanh thân người áo đen kia, trong lòng lão không khỏi cảm thấy nặng nề.
Người áo đen giơ tay lên, chậm rãi kéo xuống lớp áo choàng che phủ cái đầu, mái tóc màu trắng bung xõa ra, lộ ra một gương mặt rất âm nhu. Hai con mắt vừa hẹp vừa dài hiện ra tiếu ý, nhìn chằm chằm vào Thông Huyền đạo nhân.
-Tà Linh tướng Ma Côn, bái kiến lão đại nhân, còn khẩn cầu lão đại nhân đem giao Thái Tử cùng với Tà Hoàng tỉ cho ta...
-Tà Linh tướng.. Ma Côn?
Sắc mặt Thông Huyền đạo nhân âm trầm nhìn tên nam tử tóc trắng áo bào đen trước mặt, tâm tình thoáng cái lại chìm xuống tận đáy cốc.
Khó trách tại sao gần đây lão tự dưng có cảm giác tinh thần hoảng hốt vô cớ, lo lắng không yên. Thì ra, mặc dù lão đã che giấu hết dấu vết và luôn hành động kín đáo nhiều năm. Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện ra mà tìm đến.
-Không nghĩ tới tiểu gia hỏa khi đó, bây giờ lại trở thành kẻ hung ác như thế…
Thông Huyền đạo nhân nói rất chậm rãi. Cánh tay bị lớp ma khí màu đen che kín kia đang từng chút một kéo căng ra, dĩ nhiên là lúc này lão hết sức cảnh giác.
Nam tử tóc trắng phía trước làm cho Thông Huyền đạo nhân cảm nhận được một cảm giác rất nguy hiểm.
Lão vẫn còn nhớ rất rõ, Ma Côn năm đó là do đích thân lão tiến cử mới vào được hàng ngũ Tà Linh tướng. Không ngờ rằng người hôm nay tìm đến tận cửa, cũng chính là Ma Côn.
Nam tử tóc trắng có tên gọi là Ma Côn nghe thế, mỉm cười đáp lại:
-Đối với tiến cử năm xưa của lão đại nhân, Ma Côn ta vẫn luôn vô cùng cảm kích, cho nên ta mới muốn tự mình ra tay đưa tiễn lão đại nhân lên đường bình an.
Nụ cười âm nhu của hắn tạo cho Thông Huyền đạo nhân một loại cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ. Nhưng bên trong nụ cười rất tươi ấy, là cảm giác lạnh lẽo không có một chút tình cảm nào. Như tảng băng làm cho người ta không rét mà run.
Thông Huyền đạo nhân thở dài một tiếng, mệt mỏi nói:
-Ta đã mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy rồi mà Tà Linh tộc vẫn không muốn bỏ qua cho ta hay sao?
-Lão đại nhân mang Thái Tử cùng với Tà Hoàng tỉ đi, cắt đứt mọi hy vọng phá vỡ phong ấn để Tà Linh tộc thoát khỏi lao tù, ngài cảm thấy rằng Tà Linh tộc sẽ dễ dàng buông tha cho ngài như thế hay sao?
Ma Côn cười lạnh mà hỏi lại.
-Cho nên, lão đại nhân nếu mong muốn lên đường một cách an bình, không bị người khác quấy rầy, vậy thì hãy mang Thái Tử cùng Tà Hoàng tỉ giao ra cho ta đi.
Thông Huyền đạo nhân trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói:
-Thái Tử đã sớm chết rồi.
Ma Côn khẽ giật mình, hai mắt khẽ liếc về phía Thông Huyền đạo nhân mà dò xét, nhưng hắn lại không có cách nào để phân biệt ra hư thật của những lời nói ấy. Tuy thế lúc này hắn vẫn cười cười nói:
-Mặc kệ Thái Tử đã chết hay chưa, e là hôm nay số phận đã định Trì Giáo phải bị tiêu diệt, chó gà cũng không tha!
Thông Huyền đạo nhân cảm thán than thở:
-Thật không hổ là nhân vật ta tiến cử năm đó, tâm ngoan thủ lạt đến như vậy. Khó trách ngươi lại có thể nhanh chóng củng cố vững chắc vị trí Tà Linh tướng như thế.
-Đa tạ lời khen của lão đại nhân.
Ma Côn khẽ gật đầu, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đầy lạnh lẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!