Chương 27: Đám Người Ngoan Cố

Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.

Biên: Khang_a_ca

Sau khi nắm chặt bàn tay của Lạc Trần, hắn phát hiện ra bàn tay kia lại vô cùng mềm mại, mịn màng thì chợt ngây người, sau đó phản xạ có điều kiện nhẹ nhàng nắn bóp.

Bàn tay kia mang lại cảm giác thật là quá sức tuyệt vời, khiến cho hắn có chút không đành lòng buông ra.

Nhưng mà hắn bóp nắn như thế lại khiến cho gương mặt của Lạc Trần ở phía trước biến thành đỏ bừng trong nháy mắt.

Lạc Trần run rẩy như bị điện giật, một cỗ linh lực mạnh mẽ ngay lập tức bộc phát từ trong lòng bàn tay.

Ầm!

Khương Dịch Niên tức khắc bị sóng linh lực đập cho bay vèo ra ngoài, đâm vào một cây đại thụ.

- Này, ngươi làm cái gì vậy?

Khương Dịch Niên thống khổ cong người lại, hướng về phía Lạc Trần mà gào lên.

Một đòn này của hắn, thật sự là không cách nào giải thích được.

Lúc này, gương mặt của Lạc Trần đỏ ửng.

Hắn liếc thoáng qua Khương Dịch Niên đang nằm co quắp trên mặt đất, khẽ cắn môi dưới, thu liễm lại sóng gió to lớn trong lòng, tức giận đáp trả:

- Ta còn muốn hỏi ngươi định làm gì đây, không có việc gì lại động thủ động cước với ta...

Khương Dịch Niên oan uất rên rỉ:

- Ta chỉ là nắm tay ngươi một cái thôi mà, ngươi lại không phải là nữ nhân a.

Tuy ngoài miệng thì nói cứng như vậy, nhưng thật ra trong lòng Khương Dịch Niên cũng có hơi thấp thỏm.

Lúc trước, khi hắn nắm chặt bàn tay của Lạc Trần, vậy mà trong lòng lại bị rung động, có xu hướng không cam lòng buông tay ra.

Bây giờ phản ứng lại có nhanh thì cũng đã muộn, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Thật sự là mất mặt muốn chết mà, đây chính là bàn tay của nam nhân đó, vậy mà hắn lại sinh lòng thương tiếc, quả thực là...

Nhưng mà hết thảy đều do Lạc Trần, rõ ràng là một nam nhân, vậy mà còn đẹp hơn cả nữ nhân.

Mặt Lạc Trần đỏ ửng, khẽ nói:

- Ta không thích bị đàn ông lôi lôi kéo kéo, buồn nôn lắm đấy, ngươi lần sau nhớ cho kỹ một chút, bằng không thì ta sẽ đánh cho ngươi nhớ...

Nói xong, hắn giơ nắm đấm lên quơ quơ cảnh cáo Khương Dịch Niên.

- Biết rồi, biết rồi, lần sau ta không dám chạm vào ngươi nữa.

Khương Dịch Niên cười khổ đáp lại.

Tuy vậy, hắn cũng không để ý đến vấn đề này, chỉ xem như Lạc Trần có bệnh thích sạch sẽ, không muốn tiếp xúc với người khác.

Thấy Khương Dịch Niên hết sức thoải mái, bộ dạng như không thèm để ý đến chút nào.

Ngược lại Lạc Trần lại hơi hơi ngượng ngùng, chỉ có thể giả bộ như đang ngắm nhìn bốn phía xung quanh, che dấu đi nỗi thẹn thùng trong lòng.

- Hửm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!