Dịch giả: Bạch Y
Biên: khang_a_ca
Tiếng hạc thê lương ré lên trên không trung.
Sau khi Phong Linh Hạc bị một bóng đen đâm thủng cánh, thân thể khổng lồ của nó liền giống như diều đứt giây, lao thẳngvề phía mặt đất.
-A.. aaa!
Cưỡi trên lưng hạc, Thẩm Hạo Nhiên và đám thiếu niên thét lên chói tai, cả bọn bị dọa sợ đến mức sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Bọn họ mới chỉ là Linh Luân cảnh, còn chưa biết phương pháp lăng không, từ trên cao như vậy mà rơi xuống, nếu may mắn không chết thì cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế.
So với những tên thiếu niên khác thì Khương Dịch Niên trấn định hơn rất nhiều. Nhưng hắn cũng đang cắn chặt hàm răng, hai tay túm thật chặt lông của Phong Linh Hạc, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm mặt đất.
Ở phía trước, mặc dù Triệu Thanh Dương rất muốn điều khiển Phong Linh Hạc tiếp tục phi hành.
Nhưng nó rõ ràng đã bị thương rất nặng, dù cho hắn có cố gắng như thế nào, cũng đều không ăn thua, hắn không thể làm cho Phong Linh Hạc giữ cân bằng được.
Thời gian chỉ còn lại mấy chục giây ngắn ngủi, khoảng cách Phong Linh Hạc tiếp đất còn khoảng chừng trăm thước.
Triệu Thanh Dương nhìn rừng rậm phía dưới, hắn đành cắn răng một cái, vung ống tay áo lên, phát ra một luồng linh lực cuốn lấy Khương Dịch Niên và đám người Thẩm Hạo Nhiên, bay về phía trong rừng rậm.
Còn bản thân hắn thì lại đồng thời cùng Phong Linh Hạc từ trên trời ngã xuống, va chạm cực mạnh với mặt đất, dâng lên bụi mù ngập trời trong khoảng rừng.
Cùng lúc, cách đó không xa, một dáng người mảnh khảnh xinh đẹp nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, ôn nhu nói:
-Được rồi, ta đi đối phó với Triệu Thanh Dương, các ngươi đi tóm hết những thiếu niên kia đi.
-Vâng!
Nghe được nàng phân phó, mấy bóng đen phía sau lập tức đáp một tiếng, sau đó liền hướng chỗ đám người Khương Dịch Niên vừa rơi xuống, lao nhanh tới.
Đợi đến khi toàn bộ bóng đen rời đi, chân ngọc của nàng liền điểm nhẹ một cái, giống như chim yến nhỏ, nhẹ nhàng linh hoạt xẹt qua trong rừng, chỉ chớp mắt sau nàng đã biến mất rồi.
Trong rừng rậm, mấy bóng người được một màng linh lực bao quanh từ trên trời hạ xuống, đụng gãy hàng loạt cây đại thụ. Cuối cùng rơi trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu.
-Ai ui…!!!!!
Đám người Thẩm Hạo Nhiên bị ngã thành một đống sưng mặt sưng mũi, không ngừng gào to.
Khương Dịch Niên vuốt vuốt gương mặt tái xanh của mình, rất nhanh bò dậy. Hắn mặc kệ bùn đất bám đầy trên người, lập tức cảnh giác nhìn về bốn phía.
Lần này xảy ra chuyện, chắc chắn là có người cố ý làm. Nếu như bọn người kia không phải là hướng về phía Triệu sư mà tới, thì rất có thể chính là mấy tên hung thủ lần trước rồi.
-Mau bò dậy đi!!!
Khương Dịch Niên đá đá Thẩm Hạo Nhiên đang gào to một cước, quát lên.
-Ngươi đá cái gì mà đá, đau chết tiểu gia ta rồi!
Thẩm Hạo Nhiên hét lớn. Hắn từ trước đến nay luôn được cưng chiều, cho dù tu luyện cũng là nhờ tài nguyên phong phú của Thẩm gia mà thuận buồm xuôi gió.
Ngày thường hắn chính là một tiểu thiếu gia, có khi nào ăn phải trái đắng như hôm nay vậy đâu.
-Đứng hết lên cho ta, có người tới rồi!
Khương Dịch Niên giận đến tối sầm mặt, điên tiết quát lên. Hắn đã mơ hồ nghe thấy ở trong rừng cách đó không xa truyền tới âm thanh khác thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!