Thực ra không cần chọn, cho dù đến lúc nào, người hắn chọn nhất định là Khương Dao.
Vì Khương Dao mà đến ba mươi tuổi hắn cũng chưa từng cưới vợ.
Lão tổ mẫu trong nhà lấy cái c.h.ế. t ra ép hắn cũng không đồng ý, cuối cùng lão tổ mẫu qua đời trong tiếc nuối.
Tỷ tỷ có ước mơ, bay đi thật xa.
Chỉ có ta nhu nhược, không thể rời xa hắn, mãi mãi không thể mọc cánh bay đi.
Giờ đây ta cuối cùng cũng có thể buông bỏ, nhưng cũng không thể bay lên nữa rồi.
Nếu ta đi rồi, hắn thật sự chỉ còn lại một mình.
Nhưng hắn cái gì cũng không biết.
"Thừa Hoan, sao ngươi phải nói những lời này để làm khó ta?"
Hắn lộ vẻ mặt đau khổ.
Ta muốn nói ta hiểu ngươi, hiểu nỗi đau yêu mà không được của ngươi hay gì.
"Hay là ta tác thành cho hai người?"
Ta cười hỏi hắn.
Hắn sững sờ tại chỗ, thậm chí còn có chút hoảng loạn.
"Thừa Hoan, ta chưa từng nghĩ đến..."
"Chưa từng nghĩ đến cái gì? Chưa từng nghĩ đến việc ở bên nàng sao?"
Câu chuyện trong thoại bản chẳng qua cũng chỉ là chàng thích ta, ta thích nàng, vòng vo tam quốc, người mình thích cuối cùng cũng phải ở bên nhau.
Ta muốn làm một kẻ xấu hoàn toàn, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép.
Lại muốn làm một người tốt hoàn toàn, nhưng trong lòng lại không cam tâm.
Cái tốt và cái xấu cứ như vậy giằng xé ta, khiến ta bất lực.
Hắn không trả lời ta, im lặng rất lâu.
Ngoại trừ việc không thích ta ra, hắn chỗ nào cũng tốt.
Trên đời này không còn người quân tử nào đoan chính như vậy nữa, cũng không còn người nào ngốc nghếch si tình như vậy nữa.
"Tam thúc còn nhớ lúc ta và tỷ tỷ mới đến Hứa gia không?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, không biết nghĩ đến điều gì, mỉm cười.
"Ta ăn cơm hay mút chùn chụt, tổ mẫu không vui, phạt ta đói bụng quỳ ngoài sân. Ta chịu được mọi hình phạt, chỉ không chịu nổi đói."Tỷ tỷ lén lút mang đồ ăn đến cho ta, bị Trương mama bên cạnh tổ mẫu bắt gặp. Bà ấy mách với tổ mẫu, tổ mẫu nhốt tỷ tỷ trong sân của bà, bảo Trương mama trông chừng.
"Tỷ tỷ ở trong phòng khóc, ta quỳ ngoài sân gào. Tam thúc thấy không đành lòng, lén nhét cho ta một miếng điểm tâm."Ta chưa từng ăn miếng điểm tâm nào ngon như vậy, sau này dù ăn thêm bao nhiêu cũng không có miếng nào sánh bằng.
"Ta chỉ nhớ Hứa Vực Dật giả vờ đến khuyên nhủ tỷ tỷ, lúc đi ngang qua đã nói với ta vài câu, nhân cơ hội nhét một miếng điểm tâm vào tay ta. Ta không có tâm cơ, lập tức lấy ra bỏ vào miệng, Trương mama cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ gật."Ta không cho ngươi thì biết làm sao?
Ngươii và A Du khóc ầm ĩ, ngươi thậm chí còn nói ra những lời như sắp đói đến mức ăn thịt người rồi. Chỉ là ai có thể ngờ được ngươi lại ăn ngay trước mặt Trương mama chứ?
"Cho đến bây giờ ta cũng không quên được biểu cảm của Trương mama lúc đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!