Chương 3: (Vô Đề)

Cánh cửa gỗ mỏng manh trong nhà là chỗ dựa duy nhất của chúng ta.

Khi có người gõ cửa, ta như chim sợ cành cong, hoảng sợ trốn sau lưng a tỷ.

A tỷ đã yếu ớt đến mức không còn chút sức lực nào, nắm chặt một cây gậy trong tay, khó khăn di chuyển đến cửa.

Ai đó?

Giọng a tỷ khàn đặc.

"A Du, là tam thúc của con."

Câu nói này giống như một viên thuốc tiên, khiến a tỷ buông cây gậy trong tay xuống, run rẩy mở cửa sân.

Có lẽ là ta đói đến hoa mắt, thiếu niên ngoài cửa có dung mạo như tiên.

Hắn như thần tiên mang theo vầng hào quang xuất hiện ở cửa nhà ta, hắn ngồi xổm xuống, nhìn a tỷ, rơi lệ.

"A Du, tam thúc đến muộn rồi."

Nói xong câu đó, hắn đưa tay ôm a tỷ vào lòng.

A tỷ oa một tiếng khóc lớn, lẩm bẩm gọi tam thúc.

Có lẽ là khoảnh khắc đó!

Một người có thể khiến a tỷ yên tâm khóc thành tiếng, nhất định là một người rất lợi hại, rất lợi hại.

Có lẽ là khoảnh khắc đó, ta bé nhỏ đã coi hắn là người cứu rỗi của chúng ta.

Hắn tên là Hứa Vực Dật, là tam thúc ruột của a tỷ ta, cũng là quan lớn được triều đình phái đến cứu trợ thiên tai.

Hắn sai người chôn cất cha mẹ ta tử tế, dẫn ta cùng a tỷ về kinh.

Từ đó a tỷ trở thành nguyên nương của Hứa gia kinh thành, ta trở thành tứ cô nương của Hứa gia.

Từ đó ta cũng không thể mang họ Triệu nữa, ta đổi sang họ Hứa.

Cha ruột của a tỷ là trưởng tử của Hứa phủ, trên đường đến Dao Đông nhận chức đã gặp phải thổ phỉ. Cha ta vào núi đốn củi, gặp được mẹ của a tỷ khi đó chỉ còn thoi thóp.

Bà giấu một bé gái bốn năm tuổi trong lòng, bà đưa một miếng ngọc bội cùng túi thơm trong lòng cho cha ta.

Nói rõ thân thế của a tỷ, rồi tắt thở.

Trên lưng bà trúng tên, bảo vệ a tỷ chạy không biết bao xa, cuối cùng cũng cứu được mạng sống của a tỷ.

Chính là túi thơm bà đưa cho cha ta, đã cứu mạng ta.

4

Năm đó ta mới hai tuổi, bị sốt cao, vì trong nhà không có tiền, suýt chút nữa đã mất mạng.

Cha mẹ ta dùng bốn lượng bạc trong túi thơm đó cứu sống ta, từ khi ta biết chuyện, cha luôn nhắc mãi mẹ ruột của a tỷ là ân nhân cứu mạng của ta.

Họ muốn dẫn a tỷ đi tìm người thân, nhưng đó là kinh thành, xa xôi biết nhường nào.

Cha tìm một người đáng tin cậy mang miếng ngọc bội đó vào kinh thành, nhưng nhiều năm trôi qua, vẫn không thấy người nhà của a tỷ đến tìm.

A tỷ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cha mẹ ta nuôi nàng như con gái ruột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!