Chương 9: (Vô Đề)

Vu Minh Dương bị trúng gió, nằm trên giường với miệng méo mắt lệch.

Ta không những không hủy hôn, mà còn chủ động cùng Vu mẫu chạy vại khắp nơi, tìm y hỏi dược cho hắn ta.

Thu phục trái tim phu quân không tính là gì, ta lại muốn mua chuộc tất cả mọi người trên dưới trong Vu gia.

Ta tận tâm tận lực trong mọi chuyện, lại dịu dàng ngoan ngoãn, tự nhiên không ai nghĩ rằng bệnh trúng gió của Vu Minh Dương là do ta động tay chân.

Hắn ta thích xử nử, không màng đến ý kiến của người khác, liền chiếm hữu cho mình.

Có biết bao nữ tử bị tổn thương danh tiết, treo cổ nhảy sông tự tử hay bị phụ mẫu siết chết, không biết bao nhiêu.

Ta đến để tìm vinh hoa phú quý, hắn ta dùng tiền bạc để vui chơi phong lưu ở phố phường, điều đó không liên quan gì đến ta.

Nhưng mà, kẻ cậy thế h.i.ế. p người, hại những cô nương nhà lương thiện, thì nợ m.á. u phải trả bằng máu.

Kiếp trước ta đã biết, khi học y, Tiết thần y trong thành chỉ có danh tiếng, là hạng lừa người lấy tiếng thơm, bịp bợm và hại đến mạng người không phải chuyện gì khó.

Kiếp này, ta đã dùng chứng cứ ông ta chữa trị c.h.ế. t người, để ép buộc ông ta hợp tác với ta.

Vu Minh Dương dùng thuốc tráng dương sinh long hoạt hổ

"một đêm không ngừng nghỉ", tuy có hiệu quả kỳ diệu, nhưng rất hại cho thân thể, nếu miệt mài một tháng sẽ kiệt quệ.

Mỗi bước mỗi xa

Cô nương hoa khôi ở lầu Thanh Phong, vì ta hứa cho ngàn vàng, mỗi đêm quyến rũ khiến hắn ta không muốn về nhà, cuối cùng cũng ngã xuống giường của nàng ta.

Tiết thần y phải nhận lấy cái đống rắc rối, chữa trị cho Vu Minh Dương.

Tinh thần được kéo dài, chỉ đợi ta gả vào nhà, sẽ ngừng thuốc mà chết.

"Cũng nhờ con để tâm, Minh Dương cuối cùng đã khá hơn nhiều."

Ta ngoan ngoãn khiêm tốn:

"Đều là vì Vu bá mẫu thương con, ngày ngày cầu phúc mới cảm động trời đất, mới giúp công tử có được chút khả năng sống."

Bà ấy nghe vậy thì rất vui, đặc biệt đưa cho ta một tờ ngân phiếu, bảo ta mua những món đồ mình thích.

Ta đã nói, Vu gia ngoài Vu Minh Dương không ra, mọi thứ đều là những thứ mà một thứ nữ như ta cầu còn không được.

Mặt ta đầy vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên thì va phải Tạ Chiêu.

---

"Thời Nghi, lần này tại sao nàng không cứu ta?"

Tạ Chiêu ngẩng gương mặt tiều tụy, đau khổ nhìn về phía ta.

Đôi mắt chứa đầy nỗi đau đớn cùng khổ sở dây dưa không dứt, khiến ta biết rằng hắn ta đã trở lại:

"Ta đã mơ một giấc mơ, trong mơ nàng đã cứu ta."Thời Nghi, nàng thật lòng yêu ta, đáng lẽ nàng phải cứu ta khỏi biển lửa, nàng…Đủ rồi!

"Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta:"Chẳng phải ngươi không cần ta cứu ngươi sao? Thế thì còn ở đây tiếc nuối điều gì?

"Chớ không phải… đùa giỡn với mèo với chó cũng có thể phát sinh tình cảm đấy chứ?"

Sự mỉa mai của ta khiến hắn ta run rẩy, gương mặt bị thiêu hủy của hắn ta, trong tiếng gào thét ngày càng dữ tợn, quả nhiên rất ghê tởm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!