Chương 3: (Vô Đề)

Dưới ánh mắt của mọi người, Thế tử gia m.á. u thịt be bét được cứu ra từ đám cháy, còn vớt được đích tiểu thư trong phủ từ vại nước.

Danh tiếng bị hủy hoại là không thể tránh khỏi.

Phụ thân thiên vị, ngay lập tức che mặt Thôi Vân Dao, nhưng lại lớn tiếng gọi tên ta.

Một cái chậu phân đi hẹn hò vụng trộm với người khác lại bịt trong vụ hỏa hoạn, mà lại liên lụy đến Thế tử bị xà nhà đè gãy chân, đã đổ hết lên đầu thứ nữ là ta.

Danh tiếng của Thôi gia cùng Tô gia, tự nhiên được bảo toàn.

Nhưng điều đang chờ đợi ta là gì chứ?

Vì ta không có ai đứng sau, đã hủy hoại danh tiếng và làm tổn thương Thế tử gia, chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, c.h.ế. t không có chỗ chôn.

Chỉ tiếc rằng, phụ thân ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện ta sẽ xuất hiện trong buổi tiệc.

Lại còn cứu được Vu lão phu nhân, được bà chọn làm vị hôn thê của tôn tử mình.

"Con và tỷ tỷ có vài phần giống nhau, phụ thân nhận lầm cũng có thể thông cảm."

Mưu kế của phụ thân không đạt được, trái lại, ta đã khiến Thôi Vân Dao bị đóng đinh vào cột trụ nhục nhã.

Ông ta tức giận không kiềm chế được, một tách trà ném vào đầu ta:

"Sao ngươi không đi đến đám cháy ở căn viện hoang? Người của A Dao tìm đến ngươi đầu tiên, ngươi vì danh tiếng của tỷ tỷ, vì mạng sống của Thế tử, cũng không nên khoanh tay đứng nhìn."

Nhìn phụ thân đỏ mắt vì giận dữ, ta chịu đựng cú ném tách trà ấy, rồi với một thân chật vật, giả bộ tủi thân nói:

"Thúy Trúc không nói tỷ tỷ cũng bị kẹt trong hỏa hoạn, nếu con biết tỷ tỷ cũng ở trong Phương Phỉ Uyển, thì dù có phải hy sinh mạng sống cũng sẽ lao vào cứu tỷ ấy."Nhưng Thế tử là ngoại nam, phụ thân nặng danh tiếng và thể diện, con vì danh tiếng của phủ, cũng không thể một mình vào cứu người.

Ai mà ngờ, khi con đi tìm mẫu thân cầu cứu, lại gặp Vu lão phu nhân bị nghẹn đờm.

"Trong căn viện hoang còn có phụ thân, nhưng tính mạng của Vu lão phu nhân thì tính mạng bị nguy hiểm. Nếu là phụ thân, giữa việc Thế tử bị thương và Vu lão phu nhân mất mạng, phụ thân sẽ chọn thế nào?"

Vẻ mặt phụ thân cứng đờ.

Vu gia và Tạ gia, đều là những huân quý mà ông ta không thể đắc tội.

Thương tích của Thế tử vẫn chưa có kết luận, nhưng nếu Vu lão phu nhân c.h.ế. t trong hậu viện nhà mình mà không được cứu kịp thời, thì chính là nhà mình đãi khách không chu toàn.

Đã mời Vu lão phu nhân không ngừng bị suyễn, thì trong phủ phải chuẩn bị thầy thuốc chuyên môn.

Đó là sự sơ suất của đích mẫu, là sự hồ nháo của Thôi Vân Dao, có liên quan gì đến ta?

Phụ thân thở ra một hơi thật mạnh:

"Có thể kết giao với Vu gia như vậy, là vận may của con. Mỗi bước mỗi xa"Nhưng con đã họ Thôi, thì đừng quên phải đồng khí liên căn với Thôi gia."

*Đồng khí liên căn: là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.

Phụ thân không còn truy cứu nữa, nhưng đích mẫu không muốn buông tha cho ta.

---

Bà ta cực kỳ hận ta vì đã tự ý hủy hoại danh tiếng và tương lai của Thôi Vân Dao, phạt ta quỳ ở từ đường sao chép sách.

Nhưng tin tức về việc Tạ Chiêu gãy chân, nửa đời sau không thể đi lại, vẫn len lỏi qua các khe tường, truyền đến tai ta.

Thôi Vân Dao vì bị cảm lạnh, không bước ra khỏi viện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!