Chương 45: (Vô Đề)

Khi Lục Sướng sắp xếp xong túi du lịch, chuẩn bị đi theo đội thăm dò ra ngoài. Nhưng hắn mới nói rõ ý đồ, đã bị một giống đực cao to như ngựa khiêng trở về nhà cây, kháng nghị không có hiệu quả.

Thú nhân kia đưa Lục Sướng quay về nhà, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

"Ngươi đừng đi theo thì hơn, sẽ chậm trễ chúng ta."

Người này nói trắng ra, ý là, Lục Sướng ngươi là gánh nặng không hơn không kém.

Đội thăm dò sau khi vứt bỏ gánh nặng thoải mái rời đi, để lại Lục Sướng ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi. Hắn vô dụng như vậy? Kháo! Các ngươi không mang ta theo, lão tử không lén đi theo được sao?

Đeo trên lưng túi du lịch lén đuổi kịp đội thăm dò mới lên đường, chưa đi ra khỏi bộ lạc được bao đâu, lại bị khiêng trở về. Phải biết rằng, khứu giác thú nhân đều tinh như nhau, sao không phát hiện được có người theo dõi chứ?

Lúc này thú nhân đã có kinh nghiệm, trói chặt hai tay Lục Sướng, cột ở một gốc cây đại thụ, nhìn hắn vẻ mặt phẫn nộ mà thở dài, rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng hô của Lục Sướng:

"Jon phải không? Bản thể là bò tót phải không? Ngươi chờ đó! Lão tử quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Chỉ cần ngươi ở trong bộ lạc này, một ngày nào đó lão tử sẽ trở lại! Lão tử tìm thời gian sẽ làm thịt bò ăn!"

Jon bất giác sợ run cả người, ôm tai chạy vội, thoát khỏi tầm mắt Lục Sướng.

Lục Sướng tức giận không ngừng giãy dụa, nhưng tên khốn kiếp kia buộc dây thật chặt, da trên cổ tay bị ma sát đến rách rồi, nhưng không có chút hiệu quả.

Hay rồi, nếu không ai phát hiện ra tình cảnh của Lục Sướng, phỏng chừng hắn ngay cả ăn cơm cũng có cách nào.

Đang lúc hắn nghĩ biện pháp lấy ra con dao trong gói to đeo bên hông, một giọng nói ghé sát vào tai hắn vang lên:

"Thân là giống cái, tự xưng"lão tử

", có điểm không thích hợp đó?"

"Lão tử thích đấy, cách xa ta một chút!"

"Cách xa ngươi một chút? Ta đây phải làm thế nào giúp ngươi cởi bỏ dây thừng đây?"

"Khụ khụ, cởi bỏ rồi cách xa ta một chút."

Thật sự đủ vô tình. Rick trừng mắt nhìn Lục Sướng một cái, tùy tay cởi bỏ dây thừng, nhìn hắn nhanh chóng đeo lên một cái gì đó kỳ quái, chạy đuổi về hướng đội thăm dò đi.

"Với tốc độ của ngươi, đuổi không kịp đâu."

Hắn lắc đầu, đả kích sự tích cực của Lục Sướng.

"Ít nhất ta phải đi theo bọn họ đến nơi đổi muối." Lục Sướng cắn răng, một đoàn thú nhân như vậy, đa số đều không am hiểu ngụy trang, trên đường bọn họ đi qua nhất định sẽ có dấu vết để lại, hắn đi theo từ xa, cho dù không biết đường cũng có thể đi đến đó.

"Hừ, lấy bản lĩnh của ngươi, đi được nửa đường đã bị dã thú tập kích. Biết đâu một con thỏ cũng có thể cắn cho ngươi bị thương."

Lục Sướng trầm mặc, hắn nhớ ban đầu khi gặp Leo, hắn bị một con cá lớn quật ngã. Hiện tại dù thể lực hắn đã mạnh hơn rất nhiều, khá lắm cũng chỉ đạt tiêu chuẩn trung bình khá của nhân loại bình thường, hoàn toàn kém thú nhân sinh trưởng địa phương.

Một con thỏ không thể làm gì hắn, nhưng hai con thì biết đâu…

Thấy vẻ mặt hắn uể oải, Rick cười, nói:

"Ta có thể đưa ngươi đi."

Lục Sướng trừng mắt nhìn người kia, ánh mắt như con dê nhỏ đang nhìn sói xám lớn.

"Ta biết ngươi nghĩ cái gì, ta thừa nhận, ý niệm trong đầu ta vẫn chưa từng từ bỏ. Nhưng ngươi không còn lựa chọn khác mà?

Từ sau khi giống cái chạy mất, tộc trưởng đã nghiêm lệnh nhóm giống cái không được ra khỏi bộ lạc, ngươi vừa đi ra, sẽ bị người canh giữ ở bên ngoài bắt trở về, mấy lần kết quả cũng thế cả thôi.Bất quá ta có thể mang ngươi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!