Leo không tới.
Lục Sướng nhìn chằm chằm vào cửa nhà cây, hy vọng sẽ có một bóng người cao lớn đá văng cửa, nhưng từ chính ngọ mãi cho đến hoàng hôn, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình chờ mong.
Nhìn đủ chưa?
Rick cầm quần áo vứt cho hắn, trong giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nhận quần áo, Lục Sướng có chút kinh ngạc nhìn về phía Rick, nói:
"Ta nghĩ ngươi rất muốn…"
Là rất muốn.
Vậy… Hắn cảm thấy mình đầu óc có điểm không đủ dùng.
Rick không trả lời, có chút phiền lòng nhìn qua cửa sổ nhỏ ra phía bên ngoài, từ khi Lục Sướng đi vào nhà cây trời cứ mưa mãi, tí tách khiến người chán ghét.
"Ta không nghĩ ngươi ngốc đến như vậy."
Người kia đột nhiên nói.
Lục Sướng sửng sốt một chút, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận xem người kia đang nói cái gì, ra đã sớm biết ý đồ của mình.
Vốn hắn nghĩ, Leo nhất định sẽ xuất hiện, cho nên khi Rick đụng chạm, hắn một mực nhẫn nại. Nhưng Rick chỉ vừa cởi áo sơ mi của hắn, liền dừng.
Người kia ngồi dậy, trừng mắt nhìn Lục Sướng nói:
"Mộ Liên cùng Leo có cái gì hay chứ?"
Lục Sướng không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết Mộ Liên có cái gì hay, vì sao Rick luôn nghĩ bọn họ cùng nhau. Hắn cũng không biết Leo có cái gì hay, vì sao mình cứ nghĩ về y.
Hắn tựa trên vách tường, cũng không muốn đi ra ngoài, cứ như vậy ngồi, Rick nhìn ngoài cửa sổ, hắn nhìn cửa, hai người trầm mặc ngây người cả buổi trưa.
Vì thế không khí ngưng trọng, ai cũng không quan tâm, đều tự yên lặng suy nghĩ tâm sự.
Lục Sướng nghĩ về Leo, hắn thấy kỳ quái vì sao Leo biến thành như vậy, càng kỳ quái hơn là cảm giác trống rỗng của bả thân, Leo từ khi nào đã bắt đầu chiếm lấy tâm hắn?
Hắn cảm thấy mình thật sự là kiểu không được tự nhiên, người còn ở bên, hắn ước gì Leo biến mất trong thế giới của hắn, có thể tránh bao xa thì tránh bấy nhiêu; lúc người thật sự biến mất rồi, hắn lại bắt đầu đi tìm, còn muốn sử dụng chiêu thức hại người hại mình này nữa.
Nếu không phải Rick không ngốc nhìn ra ý đồ của hắn, vậy hậu quả khó lường rồi. Hiện tại tỉnh táo lại hắn cũng nghĩ mà sợ, tim thình thịch nảy.
Rick cũng kỳ quái, bản thân vì sao lại dừng?
Cho dù biết rõ tâm tư này có chút giống như giống cái, lấy cá tính hắn cũng là làm trước nói sau, thịt đưa đến bên miệng rồi thế mà chịu đựng, còn để người kia ở trước mặt mình đảo cả một buổi chiều, hắn suy nghĩ cái gì?
Hơn nữa giống cái này trước đó thế mà dám treo hắn ở trên cây suốt một đêm, còn dùng lửa uy hiếp, hắn không phải nên làm cho giống cái không biết trời cao đất rộng này biết, Rick hắn cũng là giống đực có tâm huyết, không phải kẻ mặc người nhào nặn.
Nhưng hắn không hề động thủ, mà phiền muộn nhìn mưa rơi không ngừng bên ngoài, mùa mưa thật sự là mùa phiền toái.
"Vì sao ngươi lại nghĩ ta cùng Mộ Liên có quan hệ? Ta hôm nay mới là lần thứ hai gặp hắn, lần đầu tiên còn chỉ nhìn thấy bóng dáng." Lục Sướng đột nhiên hỏi.
Không có?
Rick hơi hơi nhíu mi,
"Ngày đó Leo từ chỗ hang đá ôm ngươi trở về, ta thấy."
"Hang đá? Ta nhớ rõ ngày đó là Leo cùng ta đi trở về, không có ôm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!