Chương 32: (Vô Đề)

Lục Sướng tìm không thấy Leo, hắn lật tung cả bộ lạc Viêm Hoàng, huyên náo cho gà bay chó sủa, trừ bỏ cái chỗ cho thú nhân đã kết hôn tụ tập trong truyền thuyết kia, hắn ngay cả nhà cây của Rick cũng đã bới móc rồi.

Rick lúc ấy nằm ở trong nhà gỗ toàn thân xích lõa vẻ mặt thú dục nhìn, hắn ngay cả cảm giác sợ cũng không có, chỉ phiền lòng nói câu

"Không có thời gian nháo cùng ngươi đâu" rồi bước đi, càng thú vị là, đối với hành động gần như là tự đưa đến cửa này của hắn, Rick chỉ nhíu mày, không nhào lên hay làm chút chuyện rating cao gì, mặc dù thoạt nhìn từ vẻ mặt của người kia thì rất muốn làm như vậy.

Thế giới này giống như đã thay đổi, không phải thế giới hắn quen thuộc trước kia. Kỳ thật thay đổi chỉ có mỗi Leo, nhưng hắn cảm thấy cả thế giới không còn như trước.

Chạy đến chỗ Rick, là bởi vì hắn biết Leo tuy rằng không chịu gặp hắn, nhưng nhất định đang âm thầm theo dõi hắn, Lục Sướng thậm chí còn nghĩ, nếu Rick có ý đồ xâm phạm hắn, Leo có thể giống như ban đầu đột nhiên chạy đến, ôm hắn vào trong ngực hay không?

Nhưng Leo không xuất hiện, bất quá Lục Sướng biết, y nhất định ở gần đó, nếu không Rick không có khả năng thả hắn đi.

Để tìm người, ngay cả chuyện như thế này cũng đã làm, đầu hắn nhất định đã hỏng rồi. Lục Sướng kết luận vì bản thân khác thường trong đoạn thời gian này.

Hắn… Có lẽ chỉ là cảm thấy khó chịu đối với kiểu rời bỏ không minh bạch thế này thôi, cho nên mới chấp nhất tìm người như vậy. Nhưng Leo đến tột cùng vì sao đột nhiên né tránh hắn? Lục Sướng sau khi trải nghiệm ba nghĩ bốn nghĩ năm nghĩ, cảm thấy có thể liên quan rất lớn đến cái người tên Mộ Liên kia.

Chính vì sau khi Mộ Liên trị bệnh cho hắn, Leo liền mất tích.

Hắn muốn tìm Mộ Liên để hỏi rõ ràng.

Mấy ngày nay hắn bắt đầu tiếp xúc mật thiết cùng giống cái độc thân, bởi vì mấy giống cái này thoạt nhìn rất có hứng thú với Mộ Liên, nhất định sẽ tìm cách tiếp cận người kia.

Quả nhiên mấy giống cái có tâm tư riêng kia tự giác tìm đến Star, nói là muốn giúp Mộ Liên chăm sóc người bệnh, trẻ em sinh bệnh rất nhiều, một mình người kia nhất định rất bận rộn. Hơn nữa nghe nói Mộ Liên còn muốn điều chế một ít dược vật dự phòng, để tránh người lớn cũng sinh bệnh.

Lục Sướng đi theo các giống cái tới nơi duy nhất trong bộ lạc hắn không đến, nơi này mọi người không gọi là nhà cây, mà dùng củi kiến tạo phòng ở rắn chắc, Mộ Liên đang ở một gian phòng trong đó xem bệnh cho đám trẻ.

Hắn rốt cuộc thấy rõ ràng người trong truyền thuyết kia, cho dù hắn lấy thẩm mỹ hiện đại xem đến xem lui, cũng không thể không nói, Mộ Liên rất đẹp.

Mái tóc dài màu bạc xõa bên hông, thoạt nhìn thẳng tắp suôn mượt, không giống Leo, tóc tuy rằng dài, nhưng luôn lộn xộn, rậm rạp rối bù xõa khắp nơi. Khác phần đa thú nhân, màu da Mộ Liên trắng hơn, lộ ra sự lạnh lẽo. Đẹp thì có đẹp, đáng tiếc môi mỏng vô tình.

Mộ Liên giống khối lãnh ngọc, tản ra hàn ý, có thể làm nguội ngay cả người nhiệt tình nhất.

Trong các thú nhân Lục Sướng lần đầu tiên gặp người như vậy, nếu nói Leo là lửa, vậy Mộ Liên chính là băng, hoàn toàn là hai dạng người khác nhau.

Nắm lông trên đầu đứa nhỏ kéo lên, nắm chặt cằm, mặc kệ đứa nhỏ kia có giãy dụa hay không, trực tiếp đổ nước dược vào trong miệng.

Lục Sướng mơ hồ cảm thấy động tác này rất rất quen thuộc, hơn nữa sau gáy lại đau nhức, chắc không phải khi mình hôn mê người này cũng đút dược cho mình như vậy đó chứ?

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ lông xù kia nhăn thành một đoàn, mặt hắn vặn vẹo cả lại, người này, có phải hơi thiếu y đức quá không vậy? Thế không thể xem như đút dược, nên gọi là rót dược ấy.

Rót xong dược, Mộ Liên đứng dậy, thản nhiên nói một câu với mẫu thân đứa nhỏ:

"Về sau cứ như vậy, vài ngày thì tốt rồi."

Người mẫu thân tự nhiên là ngàn ân vạn tạ, biểu cảm nhìn Mộ Liên cũng mang theo một tia sùng bái, bạn lữ của nàng ở bên cạnh ôm nàng vào trong ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn Mộ Liên.

Còn có đám giống cái độc thân kia, các nàng líu ríu chạy tới, chủ động giúp Mộ Liên thu thập dược thảo. Vẫn luôn là giống đực liều mạng theo đuổi giống cái, giờ trái lại giống cái theo giống đực, Lục Sướng lần đầu tiên thấy.

Người này quả thật chính là thần tượng siêu sao trong thế giới thú nhân, chẳng lẽ nữ nhân chính trời sinh thích kiểu đẹp trai băng sơn sao? Ngay cả thú nhân cũng không phải ngoại lệ?

Mà Mộ Liên đối với tình huống này hình như rất quen thuộc, các giống cái hành động thế nào cũng không vào được đáy mắt, chỉ khi nhìn đến Lục Sướng, tầm mắt hơi hơi dừng lại một chút, sau đó liền dời đi, không có nửa điểm lưu luyến.

Lục Sướng hành động thật khác người, khi bọn Aids đều vội vàng để dán dính lên, tự thân hắn đứng ở một bên, nhìn chăm chú đánh giá Mộ Liên, nghĩ xem trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho Leo trở nên khác thường như vậy. Trên người Mộ Liên, nhất định có đáp án.

Đứa nhỏ kia sau khi uống thuốc liền ngủ, mà Mộ Liên cũng định đến chỗ kế tiếp. Khi đứng dậy đi qua Lục Sướng, dừng lại, nói với hắn:

"Ngươi đừng đi theo, sẽ bị lây bệnh."

Sự chú ý khác thường này trước giờ không hề có, làm cho nhóm giống cái còn lại đều trừng mắt nhìn Lục Sướng, Aids vẻ mặt khó chịu vỗ bộ ngực thật bằng phẳng của Lục Sướng một cái:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!