"Ta vì sao ở trong này?" Lục Sướng vẫn như trước chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người kia hơi hơi nghiêng đầu, không chút khách khí nói:
"Leo ở bên ngoài, đi mà hỏi y." Nói xong liền không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục đảo qua trước cây cỏ hình thù kỳ quái.
Lục Sướng sờ sờ mũi, từ đi vào thế giới này, đây là lần đầu đụng phải cái đinh cứng mềm không ăn lớn như vậy. Người ta đã nói đến thế, hắn còn tiếp tục hỏi thì quá không thức thời rồi.
Đi ra khỏi hang đá, phát hiện Leo đứng ở bờ sông cách đó không xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn, dưới ánh hoàng hôn thật dài, có vẻ đặc biệt cô tịch.
Tim Lục Sướng bất quy tắc đập loạn, cảm giác này còn mãnh liệt hơn dĩ vãng, giống như trong thế giới của Leo, chỉ còn lại mỗi một bóng dáng cùng hắn vậy. Mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng hắn không nghĩ lại, mà đi lên trước vỗ Leo một cái.
Thân thể Leo kịch liệt giật mình, nhưng y không quay đầu lại, mà rầu rĩ nói: Trở về đi.
Thật kỳ quái, Lục Sướng chạy đến trước mặt y, nhìn Leo, hỏi: Ta sao lại ở đây?
Hắn cảm thấy thần thái, động tác, ngữ khí của mình đều rất bình thường, Leo lại yên lặng nhìn hắn, có ngọn lửa nóng cháy ở trong mắt y. Y đột nhiên gắt gao ôm Lục Sướng vào trong ngực, lực lớn như muốn siết chết người, nhưng giây tiếp theo, lại bị y hung hăng đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Leo thấy hắn té ngã, muốn đi dìu hắn, nhưng vừa mới vươn tay, lại thu trở về, hắn chỉ còn biết chịu đau, chậm rãi đứng lên. Hắn không mặc da rắn như trước đây, mà là ở bên hông quấn cái váy da giống như các thú nhân khác.
Việc này làm cho hắn không có bảo vệ, bởi vậy té ngã làm trên cánh tay hắn va phải tảng đá tạo thành một vết thương rất lớn.
Đau thì đau, nhưng bị thương cũng không tính là gì. Trước kia leo núi cũng thường bị thương. Nhưng vết thương này chính là do Leo tạo thành a!
Cái này… Thời tiết thay đổi sao?
Lục Sướng cảm thấy sau khi mình hôn mê, Leo trở nên kì kỳ quái quái.
Dĩ vãng khi đi đường, cho dù Leo không ôm hắn, cũng sẽ gắt gao cầm tay hắn, nhưng hiện tại, bàn tay to của sư tử nắm chặt thành quyền, không chịu buông ra. Ngay cả khi Lục Sướng thử thăm dò đụng vào cánh tay y, Leo sẽ nhanh chóng tránh đi.
Y… Kỳ thật là mắc phải bệnh truyền nhiễm gì đó hả?
Lục Sướng có chút mơ hồ nghĩ, nếu không với tính cách Leo, cho dù không ăn đậu hủ, cũng không thể tránh hắn như rắn rết.
Hai người trầm mặc trở về nhà cây, chuyện khác thường lại xảy ra. Leo lần này thế mà không có sống chết ở lì trong phòng hắn không đi, mà trải da thú cho hắn xong rồi không nói được một lời ly khai.
Hắn một mình nằm trên da thú lăn qua lộn lại ngủ không được, cứ cảm thấy phòng trống rỗng, phòng nhỏ hơn mười thước vuông trống trải giống như khu nhà cấp cao vậy, còn có chút lạnh.
Leo làm sao vậy?
Trong đêm tối Lục Sướng nghĩ mãi vấn đề này, lại không biết đêm đó Leo không rời đi, mà là vẫn trốn ở ngoài phòng, thẳng đến hừng đông mới trốn tránh hắn.
Ngày hôm sau thức dậy, điểm tâm cùng đồ dùng rửa mặt đều đặt ở trước cửa, Lục Sướng bất đắc dĩ cười cười, đang diễn tuồng gì đây? Lạt mềm buộc chặt? Leo là kiểu người biết chơi tâm cơ cỡ này sao? Hắn có chút không tin.
Bưng bát đá lên nếm thử, là cháo đặc.
Leo lấy gạo trong quả gạo ra, nấu thành cháo cho hắn ăn, có chút ngọt. Vừa vặn bệnh nặng mới khỏi hắn không muốn ăn đồ quá mức khô, cháo chính thích hợp tẩm bổ thân thể. Lục Sướng có chút kỳ quái, người sợ lửa như vậy, làm sao mà nấu ra được một chén cháo thế này?
Ăn xong có mấy giống cái quan hệ không tồi đến thăm hắn, mang theo một ít hoa quả cùng lá cỏ, nghe nói cây cỏ kỳ quái kia ăn vào có thể giúp thân thể khôi phục khỏe mạnh.
"Muốn ta nói thì ngươi chính là thân thể quá yếu, mới tắm rửa một cái ngủ một giấc liền phát sốt, khó trách ngươi vẫn không chịu cùng chúng ta tắm rửa." Aids nhìn thân thể hắn đơn bạc sau bạo bệnh mà nói.
Hắn cũng hoài nghi là do tắm nước lạnh rồi cảm lạnh, vừa nghĩ cứ cảm thấy có chút không thích hợp, hình như quên mất một phần trí nhớ vậy.
"May mà bộ lạc chúng ta có Mộ Liên, nếu không ngươi chắc ngoẻo rồi." Beatrix mắt sáng long lanh nói.
Nghe tên sau gáy Lục Sướng phát đau, hắn hơi hoài nghi nhìn mấy giống cái trước mắt, trong mắt ai cũng lấp lánh.
Nếu như Beatrix cô bé mới vừa biến thân tôn sùng cái người tên Mộ Liên kia thì không nói, nhưng ngay cả dũng sĩ như Aids Hilda cũng mặt mang xuân sắc, Mộ Liên này, rốt cuộc là vai vế gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!