Chương 3: (Vô Đề)

Người mình coi trọng bị cướp đi, thảm cỏ có vẻ phẫn nộ dị thường, nó chặt lại thân mình, cành nhánh điên cuồng vươn ra, gào thét phóng về phía Lục Sướng cùng sư tử.

Sư tử đưa Lục Sướng lùi lại hai bước, sau khi đặt hắn ở ngoài phạm vi thảm cỏ công kích, nổi giận gầm lên một tiếng vọt qua chỗ thảm cỏ.

Chỉ thấy y như mũi tên chạy như bay, tránh khỏi công kích hung mãnh của cành cỏ, nháy mắt liền vọt tới chỗ bản thể nó, hung hăng một quyền nện xuống, hai tay giơ thảm cỏ hình thùng lên cao, dùng sức ném ra xa.

Lục Sướng thấy thảm cỏ quái vật đùa bỡn mình trong bàn tay bị sư tử coi như miếng bọt biển ném đi, biến mất ở phía chân trời xa xôi, cảm giác chênh lệch sức mạnh thật sự quá lớn.

Là một người bình thường, hắn không thể nhận mình vô dụng, bởi vì hắn không phải quái vật, không thể đánh đồng cùng cái kẻ siêu việt tri thức nhân loại đó được.

Sư tử giải quyết thảm cỏ, xoay người đi về phía Lục Sướng, thân hình cao lớn tràn ngập uy hiếp, làm cho Lục Sướng phát lạnh trong lòng. Nó… Không phải mình mới ra khỏi ổ sói lại đi vào hang hổ đấy chứ.

Nhưng không ngờ chính là, sư tử mới vừa đi được hai bước, có chút bước không nổi, lung lay mấy cái, nặng nề ngã xuống phía sau, va vào mặt đất phát ra tiếng động thật lớn.

Lục Sướng bất động tại chỗ quan sát trong chốc lát, cảm thấy sư tử không có khả năng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, lúc này mới chậm rãi đi đến, lại phát hiện môi người kia trắng bệch, trên trán phủ kín mồ hôi dày đặc, thân mình hơi hơi run run, còn suy yếu hơn bộ dáng vừa rồi mình nhìn thấy.

Chắc không phải sư tử kia bởi vì biến thành người cho nên suy yếu, nhưng vì hắn cũng không ngại thân thể không khoẻ, liều mạng chạy tới đó chứ? Trong đầu Lục Sướng đột nhiên nảy ra ý tưởng này, sau đó lập tức phủ định.

Mình mới vừa mới biết sư tử kia, cho dù đã xảy ra một chút quan hệ không minh bạch, nó cũng không hẳn sẽ vì một nhân loại xa lạ còn bất đồng chủng tộc làm chuyện như vậy, nói không chừng là thảm cỏ kia vốn đã có thù oán với nó. Đúng, nhất định là như vậy!

Mặc kệ thế nào, vẫn nên nhanh trốn đi, nói không chừng thảm cỏ kia lát nữa còn trở lại, nhớ tới vừa rồi nó làm gì với mình, Lục Sướng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng chạy mất.

Hắn mới vừa chạy được hai bước, liền quay ngược trở lại, nhìn sư tử thêm một lát, cuối cùng quyết định bắt nó mang đi cùng. Thảm cỏ nói không chừng có thù oán với sư tử này thật, vạn nhất nó trở lại, sư tử suy yếu như vậy, có thể sẽ bị hại.

Mặc kệ thế nào, coi như là nó đã cứu mình, làm người phải biết báo ơn. Huống hồ rừng rậm này dị thường nguy hiểm, không biết còn có thể xuất hiện quái vật gì, có giữ nó bên người, lúc nguy hiểm còn có thể làm tấm mộc.

Lục Sướng một bên tìm lý do thuyết phục mình, một bên cố sức nâng sư tử đặt lên một phiến lá thật lớn, sau đó từ trong túi lấy ra dây ni lông, cột sư tử vào phiến lá, rồi giống kéo thuyền mà kéo đi.

Tuy rằng cột như vậy không tốt cho da cùng tuần hoàn máu của sư tử, bất quá trước khi Lục Sướng buộc đã nhéo nhéo cánh tay sư tử, cảm giác rắn chắc giống đụng phải sắt thép ấy, dây thừng nho nhỏ hẳn là không thương tổn được nó.

Lúc gần đi Lục Sướng không quên lấy lại mã tấu mà thảm cỏ làm rớt cầm trong tay, mặc kệ thế nào, có vũ khí sắc bén, ít nhất có chút an ủi tâm lý.

Kéo sư tử đi được một thời gian, màn đêm liền buông xuống. Khi thái dương hoàn toàn khuất, màn hắc ám bao phủ cả rừng rậm. Lục Sướng cảm thấy vừa mệt vừa đói, thân thể hoàn toàn không còn khí lực, thật sự không có biện pháp đi thêm nữa.

Suốt một ngày hắn đã trải qua trong căng thẳng cùng trối chết, không một giọt nước, không một hạt cơm, căng thẳng cùng đói khát làm cho hắn gần như muốn lả đi.

Trời đất bao la dạ dày lớn nhất, Lục Sướng buông dây thừng, kiếm một ít nhánh cây khô héo, dùng lá khô dẫn cháy, chỉ chốc lát sau, ánh lửa sáng ngời sưởi ấm Lục Sướng, thoáng có một chút cảm giác an toàn.

Lục Sướng nhìn quanh bốn phía, phát hiện một việc làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi—— nơi này chính là chỗ ban đầu hắn đến thế giới này, trên cây bên cạnh còn có chữ SOS hắn khắc, bốn phía còn có một ít quần áo rơi rụng, là do bị sư tử cắn hư.

Vậy là nguyên ngày lộ trình hắn đều uổng công, hết thảy lại trở về ban đầu. Lục Sướng nhặt lên áo thun tơi tả, lấy phần tạm gọi là lành lặn buộc cùng một chỗ, quấn bên hông, miễn cưỡng có thể che chắn bộ vị trọng yếu.

Kỳ thật trong ba lô hắn còn có một bộ quần áo để thay, chính vì phòng ngừa lại bị cái gì đó phá, tạm thời không cần mặc, chờ an toàn một chút rồi nói sau.

Thấy mớ quần áo bị phá hỏng của mình, Lục Sướng không khỏi tức giận, đá sư tử hai cái, nó lại không hề phản ứng, vẫn nặng nề hôn mê.

Lục Sướng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát người từ sư tử biến thành kia, lúc này mới chú ý thấy môi nó khô nứt, chỗ nứt ra có vết máu, nhưng đã khô. Dù vậy, toàn thân nó không ngừng toát mồ hôi lạnh, thoạt nhìn rất khó chịu, hô hấp mười phần nặng nề.

Lục Sướng yên lặng nhìn chăm chú vào vết đen bị mình đạp trên mặt nó, cuối cùng nhịn không được giơ tay chà đi.

Sư tử khó chịu như vậy, Lục Sướng nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái, nhưng hắn không biết người này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, nơi này lại hoàn toàn phá vỡ thường thức của hắn, làm cho kiến thức cấp cứu của hắn vô dụng toàn bộ.

Cuối cùng Lục Sướng chỉ có thể nghĩ biện pháp bổ sung cho sư tử một chút nước muối sinh lí cùng thức ăn, như vậy chắc sẽ không tạo ra hiệu quả ngược gì.

Lấy ra giá nấu đơn giản, đổ cháo trứng muối thịt nạc cùng nước uống vào cà mèn sắt đặt ở trên giá dùng lửa nấu, chỉ chốc lát sau cháo thơm ngào ngạt đã ra lò.

Chờ cháo nguội bớt, Lục Sướng nâng sư tử dậy, nửa dựa vào thân cây, tay trái nắm cằm sư tử, ép há miệng, tay phải dùng thìa đút cháo.

Thức ăn nóng hầm hập vào bụng, sư tử có vẻ không khó chịu như trước nữa, môi đã có màu, mồ hôi lạnh cũng không còn nhiều, hô hấp dần dần nhẹ nhàng bình ổn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!