Chương 19: (Vô Đề)

Leo bế Lục Sướng dạo qua một vòng, xem như đi thăm cả bộ lạc. Kỳ thật Lục Sướng chỉ có thấy từng gốc cây cổ thụ, cái gì khác cũng chưa nhìn. Da thú thật dày bao lấy, làm cho hắn rất không thoải mái.

"Mang ta quay về nhà cây của ngươi."

Lục Sướng có chút lạnh lùng nhìn Leo.

"Như vậy… Ban ngày ban mặt, không tốt lắm thì phải?" Leo mặt có chút đỏ lên, trong đầu loạn chuyển một vài hình ảnh không trong sáng.

Y quả thật chính là t*ng trùng thượng não!

Lục Sướng hít sâu một hơi:

"Không mang thì buông ta xuống, ta sẽ tự đi."

"A? Không được, thương thế của ngươi còn chưa khỏi." Bàn tay to xoa xoa, thầm nghĩ mềm quá.

"Ngươi có buông không?" Không thể nhịn thì không cần nhịn nữa, đáy mắt Lục Sướng đã không còn ý cười.

Sư tử thấy hắn thật sự không vui, chỉ còn biết lưu luyến buông ra thân thể mềm mại kia, trong lòng trống trải một trận.

Lục Sướng nhướng mày nhìn Leo đi ở phía trước, tấm lưng kia thoạt nhìn thật tiêu điều, y như bộ dáng của Sakuragi* lúc bị đá lần thứ 50 vậy.

Hắn hạ quyết tâm, không cho mình mềm lòng, miễn cái cảnh đối xử tốt được một chút, tên kia lại động tay đông chân.

* Sakuragi: là nhân vật Sakuragi Hanamichi trong truyện tranh Slam Dunk, chuyên gia bị gái đá, phiền các vị tự search hình:v:v:v

Bất giác xoa ngực trái, nơi đó còn lưu lại một tia xúc cảm sâu sắc cùng ấm áp, làm cho hắn nói không rõ bản thân hiện tại rốt cuộc là phẫn nộ hay là xấu hổ.

Tuy rằng hiện tại ở ngoài mặt hắn thoạt nhìn thật sự giận dữ, nhưng kỳ thật hắn tức giận, không phải vì Leo làm càn, mà là vì bản thân mình phóng túng đối với loại hành vi này, sáng nay nhìn dấu răng trên người, hắn đầu tiên nghĩ chỉ là nhanh chóng che dấu vết lại, không cho người khác thấy, chứ không phải là nắm tóc Leo hung hăng giáo huấn y một chút.

Loại cảm giác này làm cho Lục Sướng có chút sợ hãi, vì thế cố ý không cho Leo bính hắn, nhưng hiện tại thấy bóng dáng cô đơn kia, lại có điểm đau lòng, cái này…

Được rồi, kỳ thật hắn chính là cảm thấy tổn thương người đối xử với hắn tốt nhất từ khi đi vào thế giới này, nên có chút khổ sở, tuyệt đối không phải cảm thấy thương tiếc khi thấy sư tử lộ ra biểu cảm như vậy, tuyệt đối không phải!

Sau khi mạnh miệng xác định cảm giác trong lòng mình, Lục Sướng có chút thả lỏng, nhịn không được tiến lên chủ động nói với Leo:

"Cứ bị ngươi bế, chân của ta sẽ lâu khỏi, ngươi xem, hiện tại đi đườngkhông phải đã đỡ hơn rồi sao?"

Leo thấy Lục Sướng chủ động nói chuyện cùng y, tảng đá lớn trong lòng giống như được nhấc lên một chút, không khỏi nhìn chằm chằm giày trên chân Lục Sướng. Bất luận giống đực hay giống cái, tất cả mọi người đều thích đi chân trần, chỉ có vào mùa đông mới quấn da lông thật dày.

Nhưng Lục Sướng không giống, chỉ cần là đi ra bên ngoài, hắn sẽ mang vào thứ thật dày đó, chỉ khi trở lại nhà cây mới cởi, lộ ra bàn chân trắng nõn kia…

Ngươi chảy máu mũi.

Lục Sướng bình tĩnh nói, ngữ khí có chút cứng ngắc.

A. Yên lặng lau máu mũi, mắt vẫn trừng trừng nhìn mặt đất. Y… tưởng tượng đến bàn chân Lục Sướng chỉ có mình nhìn thấy, trong lòng liền không hiểu sao hưng phấn một trận, cơ mà…

Chảy cả máu mũi quả nhiên thật dọa người a!

Hai người một trước một sau đi đến trước nhà cây, Lục Sướng đi vào trước, phát hiện nơi này vẫn nguyên trạng như hôm qua hắn rời đi, chắc hẳn Leo vẫn chưa trở lại đây. Hắn tìm được tấm da rắn lớn kia, vừa sờ soạng, vừa nghĩ nên làm sao để cắt may quần áo.

Đang trầm tư gian, da rắn trong tay bỗng dưng bị giành lấy.

"Không cho ngươi nghĩ đến người khác!" Ngữ khí Leo tràn ngập bá đạo.

Lục Sướng nhíu mày, vươn tay:

"Đưa đây, ta cần dùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!