Editor: Thanh Vân
"Thật không nghe lời."
Lông mi dài với độ cong hoa lệ, hắn mang theo nụ cười chế nhạo yếu ớt, tiếp tục không nhanh không chậm đi từng bước tới gần.
Hàng lông mi thật dài, vẽ ra một đường cung đẹp đẽ, sống mũi thẳng tắp, cùng đôi môi tinh xảo hoa mỹ khẽ mím, cái đẹp này giống như là cỏ cây lúc mới mọc, thanh tươi xinh đẹp sang trọng cùng tao nhã, làm cho người ta mặt mày đều say, thần hồn điên đảo.
"Khoe khoang phong tao (lẳng lơ)!"
Vân Khê lạnh lùng quăng cho hắn một cái liếc mắt, trong lòng lại nghĩ, nam nhân này chẳng lẽ là yêu nghiệt biến thành, bằng không vì sao lại hấp dẫn con mắt người ta như thế?
Long Thiên Tuyệt nghe được bốn chữ nàng đánh giá, tâm tình rất tốt cười vang lên.
Nụ cười này, phong lưu thiên thành, sáng rỡ chói mắt.
Băng hộ pháp hoàn toàn ngẩn người tại chỗ, không thể tin được trên mặt tôn chủ cũng có thể xuất hiện nụ cười sáng rỡ như vậy, tựa như ngàn vạn ánh sao tranh nhau phát sáng làm cho người ta lóa mắt.
Có bệnh. Vân Khê lần nữa quăng cho hắn một cái liếc mắt,
"Có tin tức của Tiểu Mặc không?"
"Có người từng thấy nó xuất hiện ở Quỳnh Hoa Lâu, sau đó lại đi về hướng đông rồi......"
Long Thiên Tuyệt thu hồi nụ cười, sắc mặt rất là ngưng trọng.
"Hướng đông? Vậy nó còn có thể đi chỗ nào?"
Nghĩ đến nhi tử ở Thấm Dương thành chưa quen cuộc sống nơi đây, tim Vân Khê không khỏi nhói lên.
"Đừng có gấp, nàng trước tiên cố gắng mà nghỉ ngơi. Ta đã sai người tiếp tục tra xét, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả."
Vân Khê ngước mắt, chống lại ánh mắt của hắn, không biết có phải bóng đêm quá kiều diễm hay không, mà từ đáy mắt hắn nàng thấy được một tia dịu dàng, cho dù chỉ là trong chớp mắt lại mềm mại tựa như xuân thủy, như phù dung sớm nở tối tàn nhưng đẹp đến động lòng người.
Chỉ tiếc cho dù đẹp hơn nữa cũng không liên quan đến nàng. Nàng chỉ cần Tiểu Mặc làm bạn ở bên cạnh nàng như vậy đủ rồi. Nàng, tim đã như dòng suối lạnh.
Ở mật thất của Tụ Bảo đường.
Mạnh quản sự làm xong công việc liền vội vã chạy tới. Đẩy cửa ra, đập vào mi mắt của hắn vẫn là một màn trước khi hắn đi, một người một thú lại thêm một con Ngọc Thiềm, sự khác biệt duy nhất chính là, bên trên Ngọc Thiềm còn sót lại một vết máu sau khi uống cạn huyết.
Mạnh quản sự hài lòng gật đầu một cái, không khỏi thầm khen mình cơ trí, không cần tốn nhiều sức liền lừa gạt được máu đồng tử, hơn nữa còn không mang tội tàn ác với trẻ nhỏ, thật vẹn toàn đôi bên!
Vân Tiểu Mặc đáng thương giương đầu lên, thanh âm mềm nhũn nói:
"Lão gia gia, ông gạt người. Tiểu thiềm căn bản không có nói cho cháu biết làm sao tìm được phụ thân."
Trên mặt của Mạnh quản sự hơi ngưng trệ, có chút lúng túng, lừa gạt một hài tử hoàn toàn không phải là chuyện quang vinh gì, hơn nữa đối phương còn là một bộ hái tử có vẻ mặt đáng thương đáng yêu như thế, làm cho cảm giác tội lỗi từ đáy lòng hắn càng tăng.
"Không sao, gia gia sẽ cho người cùng cháu đi tìm phụ thân, chỉ cần hắn đang ở Thấm Dương thành thì nhất định có thể tìm được hắn."
"Không cần. Ông là tên lừa gạt cháu sẽ không tin tưởng ông nữa."
Vân Tiểu Mặc dùng ánh mắt tố cáo trừng mắt liếc hắn một cái,
"Tiểu Bạch, chúng ta đi, tự chúng ta đi tìm phụ thân."
Mạnh quản sự vuốt lỗ mũi, cũng có cảm giác tội lỗi, nếu chuyện Ngọc Thiềm đã giải quyết xong cũng không có lý do gì giữ đứa bé này lại nữa. Nên không có ngăn trở, đưa mắt nhìn nam hài ôm thú sủng của bé nghênh ngang rời đi mật thất.
Ngoài cửa thủ vệ thấy Mạnh quản sự không nói gì, cũng không có ngăn cản, đưa mắt nhìn Vân Tiểu Mặc nện bước chân, không nhanh không chậm rời đi, trong lòng vẫn còn hãi than, rốt cuộc là như thế nào cha mẹ mà có thể sinh ra hài tử đáng yêu như thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!