Chương 42: (Vô Đề)

Trán anh lấm tấm mồ hôi, Lâm Khê rút một tờ giấy lau cho anh:

"Đừng cố quá, có gì gọi tôi, tin vào y thuật của tôi."

Ừ, được.

Mùi hương thoang thoảng quanh mũi, mặt Phó Kinh Nghiêu càng đỏ hơn.

Trong sổ tay tình yêu của v. ú Ngô viết những gì thế này, mọi việc diễn ra hoàn toàn khác với dự tính.

Anh ngớ ngẩn thật, lại có thể tin vào những gì v. ú Ngô viết.....

Phố đồ cổ.

Vương Lương Sơn ngồi trong trà lâu, nhắm mắt xoay chuỗi hạt Phật:

"Lý Tam, mọi việc đã xong chưa?"

Lý Tam gật đầu:

"Vương tổng, chúng ta đã xếp thứ hai."

Vương Lương Sơn mở mắt:

"Người đứng đầu là ai? Tăng tiền cho tôi!"

Lý Tam đổ mồ hôi lạnh:

"Người đó nói anh ta không thiếu tiền."

Tiếp tục tăng!

Vương Lương Sơn hừ lạnh:

"Tôi không tin trên đời này có người có thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc."

Lý Tam cúi đầu im lặng.

"Vương tổng, chẳng lẽ ông quên rồi sao? Đại sư Lâm không bị cám dỗ bởi tiền bạc đâu."

Có điều, Lý Tam không dám nói ra câu này.

Lý Tam tìm đến chàng trai phía trước,

"Vương tổng nói có thể tăng thêm tiền."

"Tôi không thiếu tiền!" Quý Hành khó chịu nói,

"Đừng làm phiền tôi nữa."

Lý Tam lại chạy về,

"Vương tổng, tôi đã cố gắng hết sức."

Vương Lương Sơn đứng dậy,

"Dẫn tôi đi xem, ai dám không nể mặt tôi?"

Dạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!