Ông ngoại nhìn ta bằng ánh mắt thẳng thắn:
[
"Giờ bệ hạ hạ chỉ, muốn ta cùng tiến kinh luận công ban thưởng."
"Nghe nói trong tiệc mừng công, bệ hạ sẽ gả công chúa cho ngươi để ràng buộc ngươi."
"Ở biên quan, mọi người đều là đồng đội."
"Nhưng vào kinh thành, không tránh khỏi cảnh ngươi c.h.ế. t ta sống."
"Bất kể cuối cùng kết cục ra sao, hãy nhớ, đừng làm tổn hại đến bá tánh."]
Ta cầm lấy một quân cờ, chậm rãi hỏi:
"Xin thỉnh giáo Quốc công gia, quân cờ này của ta, nên đặt ở đâu?"
Ông ngoại nhắm mắt không đáp.
Một lát sau, quân cờ trong tay ông lạch cạch rơi xuống bàn cờ.
Nhập cục, chẳng bằng phá cục.
14
Tiến kinh không thể mang theo quá nhiều người, nếu không sẽ giống như đang gây chuyện.
Trấn Quốc Công chọn tới chọn lui, cuối cùng chỉ mang theo một trăm người đi cùng.
Không ngờ chưa đi được nửa đường, một tin tức chấn động như sấm nổ ngang tai đã truyền khắp Đại Chiêu—Nhị Hoàng tử tạo phản rồi!
Trấn Quốc Công lập tức quyết đoán hành động.
Ông cùng với Thẩm Truy và Lư thần y hành trang gọn nhẹ, phi ngựa như bay về Thượng Kinh.
Còn ta—dẫn theo phó tướng Vương Màn Thầu, đi đường giữa điều động binh mã.
Khi chúng ta triệu tập được năm nghìn tinh binh, ngày đêm điên cuồng chạy tới ngoại thành Thượng Kinh để hội quân với Trấn Quốc Công thì xung quanh kinh thành đã đầy rẫy nạn dân.
Bản địa Thích sử vô cùng hoang mang—ngày nào cũng tự vấn ba lần:
Ta nên làm gì đây?
"Còn có thể làm gì nữa?"
Thật sự xong rồi!
Thực ra hắn không phải thật sự không biết phải làm sao, mà là đang do dự.
Chuyện cứu giá, nếu Hoàng đế sống, hắn chính là công thần.
Nhưng nếu Hoàng đế chết, Nhị Hoàng tử lên ngôi, thì người đầu tiên bị thanh trừng chính là hắn.
Cuối cùng, Trấn Quốc Công không thể nhịn được nữa, trực tiếp đuổi hắn đi phát cháo cứu trợ nạn dân.
Sau đó, ông gọi chúng ta vào soái trướng, thương nghị bước tiếp theo.
Thẩm Truy soạt một tiếng mở rộng bản đồ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!