Chương 3: (Vô Đề)

Ngay lúc đó, một bàn tay vươn ra từ phía sau, nhanh chóng dập tắt đốm lửa.

"Tiểu nha đầu, cẩn thận kẻo làm cháy mất gương mặt xinh đẹp của ngươi."

Ta cứ tưởng Tàng Thư Các không có ai, giọng nói bất ngờ này dọa ta giật b.ắ. n mình.

Ta quay phắt lại, chỉ thấy một vị phu tử mặc áo đen, cười tủm tỉm nhìn ta.

Ta cảnh giác lùi về sau:

Ngươi là ai?

Người nọ chậm rãi đáp:

"Ngươi chẳng phải đã từng nghe qua lớp của ta sao? Không nhận ra ư?"

Ta sững sờ, chợt bừng tỉnh:

"Ngươi là Tuyết Tụng?"

Danh tiếng của Tuyết Tụng, như sấm bên tai.

Hắn vốn là một văn nhân, lại được bệ hạ xem như tri kỷ.

Được cho phép tự do ra vào hoàng cung, lại còn được ban chỉ

"lời lẽ không kiêng dè, trăm điều không cấm kỵ".

Bệ hạ từng tại yến tiệc, đích thân cắt một miếng thịt nai nướng mời hắn:

"Tuyết Tụng, khanh cứ tùy ý chọn một chức quan, vào triều thôi."

Tuyết Tụng không suy nghĩ mà từ chối ngay:

"Vi thần nhát như chuột, không dám vào triều."

Bệ hạ xoay nhẹ con d.a. o cắt thịt trong tay, đùa giỡn nói:

"Ai dám bắt nạt khanh, trẫm chống lưng cho khanh."

Tuyết Tụng ôm lấy vò rượu, say khướt, lảm nhảm nói:

"Như vậy lại càng không dám rồi. Đế vương vung đao, nhát nào cũng thấy máu."

Nói xong, hắn đặt vò rượu xuống, gục đầu ngủ say.

Cả triều đình lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.

Bệ hạ im lặng giây lát, rồi bật cười sang sảng:

"Triều đình đầy người, chỉ có Tuyết Tụng là tri kỷ của trẫm."

Về sau, Tuyết Tụng vào Quốc Tử Giám làm phu tử.

Hồng Trần Vô Định

Ta đúng là đã từng nghe lớp của hắn, nhưng đều trốn bên ngoài cửa sổ, chưa bao giờ thấy mặt.

Tuyết Tụng tiện tay lật vài trang sách ta đang đọc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!