Bất Thế cảm thấy suy nghĩ của mình và lão hòa thượng hình như không cùng đường.
Bèn cố gắng dùng lý lẽ thuyết phục.
Ai ngờ lão hòa thượng lười nghe.
Thật sự bỏ hắn lại trấn Nhạn Môn, một mình đi về phía Tây.
Trước khi đi, lão hòa thượng dốc hết đồng tiền lẻ trên người, cùng một cái áo bông rách nát, đưa hết cho hắn.
Sau đó xoa đầu hắn dặn dò:
"Có thể bói vận, bói thế, bói cát hung (tốt xấu) ."
"Chỉ duy nhất một điều, đừng bao giờ bói mệnh cho người khác."
Bất Thế Hòa Thượng không hiểu.
Bói mệnh thì sao chứ?
Bói mệnh không tốt à?
Biết đâu còn có thể cứu được một mạng người?
Hắn hừng hực chí khí, một chân bước vào nhân gian.
Nhân gian có quá nhiều loại người kỳ quái.
Có kẻ âm hiểm gian trá, có kẻ gan dạ trung thành.
Có kẻ nhẫn nhục chịu đựng, có kẻ giữa chừng bỏ cuộc.
Có kẻ cúi đầu nghe lệnh, có kẻ kiêu căng bất tuân.
Bất Thế Hòa Thượng cảm thấy tất cả đều ổn thôi.
Cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Nhân gian vô vị.
Cho đến một ngày ở ngoài dãy Hạ Lan Sơn, hắn bị một kẻ đã đói ba ngày liền nhắm trúng.
"Đại sư, người xuất gia từ bi."
"Ta sắp c.h.ế. t đói rồi."
"Ngươi có bằng lòng cứu mạng ta không?"
Bất Thế Hòa Thượng ngây ngô:
Được thôi.
Cứu bằng cách nào?
Người nọ nhe răng cười nham hiểm, rút ra một con d.a. o sắc bén.
Muốn ăn thịt.
Bất Thế Hòa Thượng lúc này mới hoàn hồn, gào to kêu cứu mạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!