Chương 2: (Vô Đề)

6

Sau khi *thất thất của mẫu thân qua đi, phụ vương không chờ nổi nữa mà lập tức nâng Bạch trắc phi lên làm chính phi.

(*thất thất: 49 ngày sau khi mất, theo tục lệ để linh hồn người quá cố siêu thoát.)

Thân phận của Diệp Minh Châu cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên, trở thành đích nữ của Yến Vương.

Còn ta, ta lại ngã bệnh.

Từng bát thuốc đổ xuống, nhưng ta mỗi ngày một mê man hơn.

Thượng Kinh truyền nhau rằng, mẫu thân không nỡ rời xa con mình, muốn mang ta đi theo.

Mãi đến một ngày sau khi triều sớm kết thúc, bệ hạ nhàn nhạt nói:

"Chữa không khỏi thì đưa vào cung. Trẫm tự mình trị."

Kể từ hôm ấy, ta bắt đầu hồi phục.

Ta biết, bệ hạ đã cho ta một con đường sống.

Nhưng cũng chỉ là một con đường nhỏ hẹp mà thôi.

Vài ngày sau, kế mẫu long trọng mời cao tăng từ Bạch Mã Tự vào phủ.

Cao tăng vừa nhìn thấy ta liền biến sắc:

"Đường mệnh của Quận chúa ngắn vô cùng, khó mà trường thọ."

"Chỉ có nương nhờ kẻ khác, sống tầm thường qua ngày mới mong bình an."

Ta mặt không đổi sắc:

"Vậy sao? Nhưng ngài còn chưa xem qua đường chỉ tay của ta mà."

Kế mẫu bên cạnh ho khan liên tục:

"Đại sư, lời này quá rồi!"

Hồng Trần Vô Định

Sau đó, kế mẫu sai người dâng lên vạn lượng hoàng kim.

Cao tăng chỉ nhận một thỏi, rồi ung dung rời đi.

Từ ngày đó, kế mẫu lấy danh nghĩa sợ ta yểu mệnh, giáng ta xuống làm thứ nữ.

Thân phận của ta trở nên lúng túng vô cùng.

Lúc ta chào đời, bệ hạ nể mặt mẫu thân mà ban cho ta phong hào Quận chúa.

Còn kế mẫu sinh ra Diệp Minh Châu, đến tận bây giờ bệ hạ vẫn chưa nhớ ra nàng ta tên gì.

Thế nhưng, sau khi kế mẫu trở thành Yến Vương phi, Diệp Minh Châu danh chính ngôn thuận trở thành đích nữ.

Còn ta thì sao?

Mang danh Quận chúa, nhưng lại sống như một thứ nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!