42
[Góc nhìn của Diệp Lệ Chi]
Một tiếng nổ lớn rung trời vang lên.
Cả bốn cổng thành đều bị ảnh hưởng.
Ta ngã nhào xuống đất.
Lúc gắng gượng bò dậy, chiến cục dường như rơi vào trạng thái đình trệ, địch quân đột ngột ngừng tấn công.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
Ta lắc mạnh đầu, đến lúc ấy mới nhận ra không phải thiên hạ yên lặng.
Mà là tiếng nổ quá lớn, khiến ta tạm thời mất đi thính giác.
Vừa rồi… là cổng Bắc!
Tiết Tụng!
Ta mặc kệ tất cả, giật lấy chiến mã lao đến cổng Bắc.
Nhưng mặt đất phủ đầy ruột gan, dịch nhầy, m.á. u loãng, móng ngựa vừa chạm vào liền trượt đi.
Ta dứt khoát bỏ ngựa, chạy như điên, ngã lăn lộn bò về phía cổng thành.
Khắp nơi đều là tường thành đổ nát, tứ chi đứt lìa, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.
Ta điên cuồng tìm kiếm.
Tìm một ống tay áo rộng rãi.
Tìm một bạch y.
Tìm một bàn tay thon dài ấm áp.
Sau cùng, ta thấy Tiêu Liên.
Nửa cái đầu của hắn chỉ còn một mảnh da mỏng kết nối với thân thể.
Nhưng cánh tay gầy guộc lại cố gắng chống đỡ, che chắn cho ai đó dưới thân.
Ta loạng choạng bước đến.
Rồi đồng tử co rút mạnh mẽ.
Là Tiết Tụng!
Ta ôm lấy hắn.
Hắn khẽ giật mi mắt, mơ màng mở mắt ra.
Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây sau, cả người ta cứng đờ.
Tiết Tụng cố gắng nói gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!