Chương 18: (Vô Đề)

39

Khi bày xong bẫy, bọn ta đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Phải có người ở lại châm ngòi nổ.

Gần như cùng lúc, tất cả đều mở miệng:

Để ta…!

Lục Tiểu Cửu lại cười rất kiêu ngạo:

"Lần này, không ai được giành với ta."

"Các huynh đệ… ta không đi được nữa rồi."

Mọi người sững sờ.

Lúc này mới nhận ra, không biết từ khi nào lưng hắn đã đẫm máu.

Một con d.a. o găm cắm sâu giữa lưng hắn.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Ta sợ mình sẽ khóc.

Chiến trường mà khóc lóc thì…

Thật là ủy mị quá đi!

Lục Tiểu Cửu phất tay đuổi bọn ta đi.

[

"Mau cút đi! Đau c.h.ế. t lão tử rồi!"

"Sớm cho đám rùa con này nổ bay lên trời, ta cũng được giải thoát sớm."

"À đúng rồi… Trong ngõ nhà họ Lưu có một con mèo đen nhỏ."

"Ta hay cho nó ăn, nó mềm lắm, ngoan lắm."

"Nếu ai còn sống, nhận nuôi nó giúp ta được không…?"]

Ta gật đầu nhận lời, sau đó xoay người lên ngựa:

"Lục Tiểu Cửu! Lệnh cho ngươi đi trước mở đường."

"Huynh đệ bọn ta… sẽ theo sau ngay!"

Lục Tiểu Cửu xoay người, ném lại một câu vừa tùy ý, vừa nhẹ tênh:

"Tướng quân… đừng đến sớm quá…"

Có những người… cùng kề vai chiến đấu nửa đời.

Quay lưng một cái, chính là vĩnh biệt.

Tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!