Hắn nói dịch bệnh là do Trệ Vương gây ra, hắn chỉ mượn thế phản đòn.
Viên quan Khâm Thiên Giám tự vẫn, từ đầu vốn là người của công chúa.
Hắn giả vờ quy thuận Thái tử, trộm được phương thuốc gieo rắc dịch bệnh, lại chính miệng vu oan công chúa là yêu nghiệt.
Để rồi vào thời khắc mấu chốt, dùng cái c.h.ế. t xoay chuyển cục diện.
Giờ đây, trong Thượng Kinh, trên triều đình, người được lòng dân nhất chính là công chúa.
Không biết từ lúc nào, nàng đã đứng sau lưng Tuyết Tụng, dịu dàng nắm lấy cánh tay hắn.
"Phu tử, dường như học trò của ngươi không thích ngươi nữa."
"Nhưng bản cung lại rất quý trọng ngươi."
"Hay là… ngươi làm phò mã cho ta, được không?"
Tuyết Tụng không đáp, chỉ khéo léo rút tay về.
Công chúa quay sang nhìn ta.
"Không biết Tướng quân có nguyện ý gia nhập phe của bản cung?"
Ta cười lạnh, từ chối.
Không cần.
"Người có bản lĩnh như điện hạ, làm gì cũng có thể thành công."
"Có ta hay không, cũng chẳng khác gì nhau."
Hồng Trần Vô Định
Công chúa cũng không bận tâm, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
"Phu tử, ta đợi ngươi trên xe ngựa."
Tuyết Tụng khàn giọng.
Lệ Chi, ta xin lỗi.
Ta đặt một xấp vàng mã lên lửa, trong mắt chỉ còn lại thất vọng.
"Kéo Thái tử xuống ngựa, quan trọng đến vậy sao?"
Tuyết Tụng cất từng lời chậm rãi, từng câu đều tựa như khắc vào đá.
"Nếu kiếp này ta chỉ có thể làm thành một chuyện, thì đó chính là khiến Thái tử vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy."
Ngọn lửa nuốt chửng từng mảnh giấy vàng thô ráp.
Ta ngước mắt nhìn bóng lưng Tuyết Tụng.
Hắn và công chúa quả thực rất xứng đôi.
Đều là những người có mưu trí vô song.
Đều là những kẻ… không từ thủ đoạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!