Chương 15: (Vô Đề)

Sau khi bãi triều, ai cũng tránh xa Trệ Vương điện hạ đang ánh mắt tối sầm.

Dĩ nhiên, không ai thật sự tin đây là thần tích trời ban.

Ta cảm thán thật lòng:

"Công chúa quả nhiên là nhân vật lợi hại."

"Mười tám năm nhẫn nhịn không động thủ, vừa ra tay liền kéo sập Thái tử."

Tuyết Tụng lại phản ứng rất lạ.

Hắn nhìn ta, nhẹ giọng:

"Không làm d.a. o thớt, thì chỉ có thể làm cá thịt."

Ác độc thì sao chứ?

Nói xong, hắn lần đầu tiên không đợi ta mà tự rời đi.

Ta đứng ngẩn người tại chỗ.

Trong lòng có một nỗi xót xa và hoang mang khó tả.

Muốn mở miệng, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

30

Từ sau khi Thái tử sụp đổ, ai nấy đều bận rộn hẳn lên.

Hoàng đế bận rộn nhét thêm đồ tùy táng vào lăng mộ.

Tuyết Tụng bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu.

Thái tử lạ lùng trầm mặc, gần như hiếm khi rời khỏi vương phủ.

Ông ngoại đang tính chuyện quay về biên cương.

Giữa những ngày tháng yên bình ấy, đại dịch bùng phát lặng lẽ.

Ban đầu chỉ có quy mô nhỏ ở Cam Châu và Ngu Đô.

Sau đó, nó nhanh chóng lan rộng, không thể kiểm soát, tiến sát đến Thượng Kinh.

Người bận rộn nhất lúc này, chính là Lư thần y.

Ông trước tiên chế tác túi hương, yêu cầu mọi người mang theo bên người.

Sau đó lại dặn dò cẩn thận, khi ra ngoài phải che mặt bằng khăn vải.

Cuối cùng, ông trực tiếp thu dọn hành trang, chuẩn bị đến vùng dịch để tìm hiểu nguyên nhân, từ đó bốc thuốc chữa trị.

Ông ngoại khuyên can hết lời.

[

"Ngươi không thể ở lại Thượng Kinh nghiên cứu sao?"

"Bên ngoài giờ hỗn loạn lắm, đâu đâu cũng thiếu người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!