24
Ban đầu, ta nghĩ—
Chuyện này có gì to tát đâu?
Hồng Trần Vô Định
Có thể xảy ra chuyện gì nữa?
Ai ngờ sau khi Thái tử trở về, hắn liền lấy khí thế sấm sét điều tra lại vụ án cũ của mẫu phi ta.
Thực ra vụ án này không khó tra.
Chỉ cần bắt vài người thẩm vấn, đối chứng khẩu cung là xong.
Rất nhanh chóng, có người khai ra rằng Bạch trắc phi đã đầu độc hại c.h.ế. t Yến Vương phi.
Thái tử lập tức sai người bắt Bạch Cẩm tống vào đại lao.
Sau đó, hắn còn hớn hở chạy tới trước mặt ta, ra vẻ muốn được khen ngợi:
"Lệ Chi muội muội, muội xem, ta vì muội mà khổ sở thế này."
"Ta thức trắng hai đêm, quầng thâm mắt cũng xuất hiện rồi đây này."
Lúc này, có người vào bẩm báo:
"Điện hạ, Diệp Minh Châu cầu kiến, muốn xin người nương tay với mẫu thân nàng."
Thái tử mất kiên nhẫn phất tay:
"Ta nào có thời gian gặp nàng ta… Khoan đã."
"Để nàng ta chờ trong thiên điện đi."
Ta cố nhịn không lật mắt, giả vờ ân cần:
"Điện hạ cứ bận rộn đi ạ."
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong đại lao chỉ còn lại ta và Bạch Cẩm.
Bao nhiêu năm qua, ta luôn nghĩ…
Nếu có thể báo thù cho mẫu phi, thì thật tốt biết bao.
Nhưng giờ đây, khi đã đạt được mục đích, ta lại cảm thấy có chút hoang mang.
Hoàng đế luôn miệng nói yêu mẫu thân ta, vậy mà bao năm qua cũng không vì bà mà báo thù.
Hắn thực sự không biết Bạch Cẩm đã đầu độc mẫu phi sao?
Chưa chắc. Chẳng qua là không cần thiết phải làm vậy mà thôi.
Phụ vương ta từng nói chắc như đinh đóng cột rằng Bạch Cẩm là tình yêu đích thực của hắn.
Vậy mà bây giờ lại không chút do dự đẩy bà ta ra khỏi Yến Vương phủ, mặc cho quan sai giải đi.
Thế thì… rốt cuộc phụ vương yêu ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!