Thậm chí chẳng nhận ra ta đang xin giúp đỡ.
Ta bất an đi theo Hoàng đế vào Ngự Hoa Viên.
Hắn trước tiên cho cá chép ăn, sau đó ngắm hoa một chút.
Cuối cùng mới tỏ ra thờ ơ, mở lời:
"Những năm qua… mẫu thân ngươi có từng về gặp ngươi trong mộng không?"
Ta thành thật gật đầu:
"Thường xuyên ghé thăm, còn đắp chăn cho ta nữa."
"Vậy nàng có từng nhắc đến trẫm không?"
Chưa bao giờ.
Hoàng đế cười khẽ:
"Ngươi đúng là thật thà, cũng không biết nịnh trẫm một chút."
"Lỡ đâu trẫm vui lên, ban cho ngươi vài thứ tốt thì sao?"
Nói đến đây, hắn dường như có hứng thú, bảo ta cùng hắn đến một nơi.
Chúng ta đi rất lâu, đến khi trời gần tối mới tới nơi.
Đây là…
"Ừm, lăng mộ đế vương, sau này trẫm sẽ an táng ở đây."
Hoàng đế dẫn ta vào trong khu lăng mộ đã xây xong.
"Ngươi nhìn xem, sau này trẫm sẽ nằm đây, bên cạnh là tro cốt mẫu phi ngươi."
"Trẫm biết nàng vẫn còn giận trẫm, không sao, chờ trẫm xuống dưới sẽ dỗ dành nhận lỗi với nàng."
Ngón tay hắn chạm vào từng món đồ tùy táng.
Mũ phượng—chỉ dành cho Hoàng hậu.
Dạ minh châu từ Đông Hải tiến cống.
Cây san hô cao bằng người.
Vô số trân bảo rải đầy dưới đất, như thể chẳng đáng giá gì.
Còn có—Lê Hoa Thương—món vũ khí đã bị Diệp Minh Châu lấy đi năm đó.
Hoàng đế nhẹ nhàng lướt tay qua mũi thương:
"Tất cả những thứ này, đều là dành cho nàng…"
"Ngươi nói xem, nàng có tha thứ cho trẫm không?"
Ta không trả lời.
Một phần vì cảm thấy ghê tởm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!