Dịch: Ma Đạo Tử
Vương Lâm từ sau khi ra khỏi đảo ngục giam vẫn luôn cẩn thận, hắn biết chỉ cần đi nhầm một bước là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ở nơi cường giả vi tôn, một thế giới mà tập võ đã thành phong tục như thế này, hắn từng giây từng phút đều tự nhắc mình nhất định phải cẩn thận.
Trừ điểm này ra, Vương Lâm còn có chút bận tâm, D cấp công pháp cấp bậc tuy cao nhưng tốc độ tu luyện lại kém E cấp công pháp rất xa. Vương Lâm cũng biết hiện giờ cái hắn thiếu chính là thời gian.
Từ hai điểm này, hắn quyết định tu luyện E cấp công pháp, mau chóng cho mình đạt tới cấp 3, có sức tự vệ nhất định còn những thứ khác thì tính sau.
Nội Thể Thăng Hóa Thuật là một loại công pháp tu luyện cực kì phổ thông ở Mẫu Hoàng đại lục, chỉ có duy nhất một tác dụng là cường thân kiện thể, nghe nói nếu tu luyện lâu dài có thể kéo dài tuổi thọ.
Bởi vì tu luyện cực kỳ đơn giản không có bất kỳ khẩu quyết nào, chỉ có đồ hình chín loại tư thế cùng với một ít giới thiệu cần thiết, cho nên được người Mẫu Hoàng đại lục vô cùng yêu thích
Vương Lâm bắt đầu chuyên tâm luyện tập đồ hình thứ nhất.
Động tác ở đồ hình này vô cùng cổ quái, cánh tay đưa ra sau lưng thì không sao, nhưng hai chân lại phải xoắn lại với nhau, Vương Lâm mất rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng làm được tư thế giống như trong đồ hình. Có điều chỉ duy trì được 10 giây thì toàn thân hắn đã bủn rủn, thở hồng hộc.
Căn cứ theo yêu cầu của Thể Nội Thăng Khiếu Quyết thì thời gian duy trì động tác mỗi bộ đồ hình đạt tới 10 phút mới tiểu thành, từ 1 giờ trở lên là đạt tới đại thành, có thể luyện bộ đồ hình tiếp theo.
Thư giãn một chút, Vương Lâm lại kiên định bày ra động tác của đồ hình thứ nhất, 10 giây sau, cảm giác bủn rủn lần nữa truyền ra từ toàn thân từng bắp thịt của hắn.
Vương Lâm khổ cực kiên trì, hắn biết thời gian vô cùng quý báu không thể có chút thả lỏng.
20 giây sau, cảm giác bủn rủn biến mất, nhưng không đợi Vương Lâm thở ra thì bộ ngực hắn bỗng trở nên đau nhức, phốc một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tím đen, ngã xuống đất, hôn mê.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vương Lâm dần dần tỉnh dậy, sau đó hắn lập tức cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện mọi thứ vẫn như lúc trước chưa hôn mê thì mới thở phào nhẹ nhỏm.
Ngoài kia trời đã tối, xem ra lần này thời gian hôn mê không ngắn. Vương Lâm cẩn thận nghĩ lại quá trình luyện công vừa rồi, không khỏi nghi ngờ, chẳng qua chỉ là một động tác thôi, tê dại thì hoàn toàn có thể giải thích, dù sao kiên trì một động tác trong thời gian dài thì tê dại là việc tự nhiên, nhưng vì cái gì mà ngực lại đột nhiên đau nhức, hơn nữa còn hộc máu ?
Không nghĩ ra lí do Vương Lâm liền mặc kệ, lần nữa bày ra động tác của đồ hình thứ nhất, 10 giây sau hắn lại cảm thấy đau nhức.
Vương Lâm lập tức tập trung hết sức, 20 giây sau, cảm giác đau xót ở ngực trái của hắn trở nên rõ rệt, giống như ở trong đó có một sinh vật đang cắn xé. Ngay khi cảm thấy đau nhức, hắn lập tức dừng tư thế kia lại.
Mặt hắn lúc này tái nhợt, theo nhịp hô hấp của hắn sắc đỏ chợt hiện chợt mất, hồi lâu sau mới khôi phục bình thường.
Có vấn đề!
Vương Lâm trong mắt lộ vẻ cổ quái, hắn cởi áo ra, cúi đầu nhìn ngực trái của mình, nhẹ nhàng đặt tay ở trên đó. Toàn thân buông lỏng, nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đặn, bốn phía an tĩnh, hắn cảm nhận được nhịp tim của mình.
"Thình thịch thình thịch…"
"Khoan đã, không đúng!"
Vương Lâm chợt mở mắt ra, hắn cảm thấy được tim mình mỗi lần đập, bên trong ngực trái sẽ rung động rung động.
Vương Lâm lấy tay động vào vị trí của cái vật kia, đâm mạnh một cái, vật kia bỗng nhiên động đậy, dù chỉ là khoảng cách di chuyển không xa, nhưng lại vừa đúng chạy khỏi vị trí ngón tay của Vương Lâm.
Giống …… giống như là một sinh vật!
Đôi mắt Vương Lâm lộ vẻ sợ hãi, nét mặt trầm xuống.
Chính là cái sinh vật này ảnh hưởng sự tu luyện của mình, nhưng rốt cuộc nó làm thế nào tiến vào bên trong thân thể mình? Có hai khả năng, một là nó đã có từ khi hắn ở trong ngục giam đảo, hai là nó do độc dược Tam tiểu thư cho hắn ăn tạo thành.
Đối với hai khả năng này, hắn có khuynh hướng nghiêng về cái sau.
Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng, cầm mảnh vụn của cái chén đặt ở dưới chân mép giường lên, hắn biết nếu không giải quyết tai họa này thì đừng mơ tưởng mà tu luyện nữa.
Cắn rang một cái, hắn hít sâu một hơi, lần nữa bày ra tư thế của đồ hình, 20 giây sau, ngay khi cảm giác đau nhức xuất hiện, Vương Lâm lập tức cầm mảnh vụn kia, không chút do dự đâm đúng vào vị trí của sinh vật nọ.
Hắn không để ý máu tươi trào ra, chịu đựng đau nhức, nhanh chóng thò tay phải vào ngực, một tiếng kêu chói tai của côn trùng vang lên. Vương Lâm mệt mỏi ngồi dưới đất, hai ngón tay của hắn cầm nửa đoạn than thể của một con hắc trùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!