Dịch: Vô Hoàng
Có Xuân Lan đi cùng, thị vệ trong phủ không còn ai ngăn cản hắn nữa. Vương Lâm thuận lợi rời khỏi tử phủ, hít sâu một hơi. Hiện ra trước mắt hắn là một con đường cực kỳ rộng lớn, ở hai bên đường có đủ các dạng kiến trúc kỳ dị.
Trong lúc bước đi, Vương Lâm phát hiện một chuyện có chút khiếp sợ. Ở trong thành, hắn không nhìn thấy bất cứ nam nhân nào, toàn bộ mọi người đều là phái nữ.
Sự xuất hiện của hắn giống như hạc đứng giữa bầy gà, thu hút ánh mắt của tất cả những người đi đường xung quanh, những ánh mắt này tỏ vẻ kinh ngạc rồi chuyển sang khinh thường.
"Cuối cùng thì đây là thể loại đế quốc gì vậy? Nữ Nhân Quốc à?" Vẻ mặt của Vương Lâm cổ quái.
Xuân Lan phát hiện thấy Vương Lâm khác thường, nghĩ rằng hắn chưa thích ứng được nên nhỏ giọng nói:
"Cho tới bây giờ ngươi chưa đi ra ngoài bao giờ, sau này cũng khó mà có cơ hội. Ngươi phải biết nam nhân của Xuân Thủy đế quốc không thể ra khỏi nhà, đây là quy định của Xuân Thủy nữ vương."
Xuân Thủy nữ vương?
Vương Lâm vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác chán ghét.
"Đúng vậy! Xuân Thủy nữ vương, một trong ba nữ vương của Mẫu Hoàng đại lục, cũng chính là hoàng đế của Xuân Thủy đế quốc của chúng ta."
Hai người đang nói chuyện với nhau, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Một chiếc phi thuyền có hình bát giác đột ngột hạ xuống, một luồng khí tức của cường giả không kém gì Vương bà bà lập tức khóa chặt Vương Lâm.
Vương Lâm dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt hắn lộ vẻ ngưng trọng, ánh mắt chuyển động như tia chớp, quan sát không ngừng.
Toàn thân phi thuyền đen nhánh, không biết được chế tạo từ vật liệu gì. Chiếc phi thuyền này dài khoảng sáu thước*, thân tàu toát ra vẻ hung tợn.
*khoảng hai mét
"Điều thứ nhất trong bộ luật của Xuân Thủy đế quốc: những ai giới tính nam không tự do thì không thể xuất hiện tại nơi công cộng. Phạm tội bị xử tử hình!" Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ trong phi thuyền.
Xuân Lan lập tức lấy một tấm lệnh bài từ lòng ngực ra, nói một cách cung kính:
"Tôn giả! Người này có ân lớn với tiểu thư nhà ta, đã được phượng hoàng tộc cấp cho thân phận tự do." Vương Lâm thấy rõ trên tâm lệnh bài kia có khắc một ngọc lửa tím.
Khí tức khóa chặt Vương Lâm lập tức biến mất, chiếc phi thuyền kia không nói hai lời lập tức bay đi, không thèm để ý tới Vương Lâm nữa.
Xuân Lan thu lại lệnh bài, mỉm cười nói với Vương Lâm:
"Nơi này mặc dù cách xa Thiên Thủy thành, kinh đô của đế quốc chúng ta, nhưng kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt. Nếu hôm nay ta không có lệnh bài thì ngươi gặp phiền toái rồi."
Vương lâm ngẩng đầu nhìn hướng phi thuyền tám cạnh biến mất, bên ngoài nhìn như bình thường nhưng trong lòng sớm đã nổi lên sóng lớn. Ngay lúc phi thuyền tám cạnh vừa mới xuất hiện, trong đầu hắn lập tức hiện lên hàng loạt hình ảnh.
Hắn thấy người đàn ông áo đen bị mấy trăm chiếc phi thuyền tám cạnh bao vây, nhưng người đàn ông kia chỉ phất tay một cái, lập tức mấy trăm phi thuyền từng chiếc một tan vỡ.
Giọng nói người đàn ông mang vẻ châm chọc:
"Đây là Xuyên Vân buồm ư? Cũng chỉ được đến thế là cùng."
Xuyên Vân buồm! Vương Lâm thốt ra trong vô thức.
Xuân Lan sững sờ, giọng nói kinh ngạc:
"Xuyên Vân buồm là cái gì? Cái này là Xuân Thủy chiến hạm, là phi thuyền đặc biệt của Xuân Thủy đế quốc chúng ta. Ước mơ của mỗi người là được lái một chiếc chiến hạm như vậy, đáng tiếc chỉ có Tôn giả mới có thể sử dụng."
"Tôn giả mà ngươi vừa nói là một danh hiệu sao?"
Vương Lâm đổi chủ đề hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!