Có nên hay không trước tiên đối phó với Tam tiểu thư? Theo như nhận định của hắn, nguyên lực của Tam tiểu thư bất quá cũng chỉ tới cấp ba mà thôi.
Giữ lại nàng, ngày sau tất sẽ thành tai họa cho mình. Tuy nói là sau khi mình rời đi đối phương sẽ không có thuốc chữa bệnh, có thể sống không được bao lâu, nhưng hắn tin tưởng mặc dù trong nữa năm qua hắn vô cùng cẩn thận giữ bí mật cách bào chế giải dược Thi hoa độc, nhưng đối phương chắc hẳn cũng đã có nghiên cứu, một khi thật sự nghiên cứu thành công, như vậy đối với hắn mà nói, là một phiền phức lớn.
Nhưng nếu muốn giết, Vương bà bà chính là trở ngại đầu tiên, lấy thực lực trước mắt của Vương Lâm, hắn vẫn nhìn không ra sâu cạn của Vương bà bà.
Trước không nói có thể thành công hay không, một khi bị đối phương phát hiện, chắc chắn kế hoạch thoát đi sẽ thất bại.
Trầm tư hồi lâu, Vương Lâm quyết định tùy cơ ứng biến, tối nay sau khi hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch, nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối không nương tay, nếu không có cơ hội, cũng không thể vì vậy ảnh hưởng đến đại kế!
Thời gian theo Vương Lâm suy tính kế hoạch lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đêm khuya đã đến.
"Tối hôm nay, nếu thực hiện bước đầu tiên thành công, những bước sau này coi như đơn giản!"
Vương Lâm tu luyện một lần Cơ thể thăng hóa thuật, sau khi nguyên lực đạt tới trạng thái tốt nhất, hắn có chút cảm khái nhìn xung quanh gian phòng, thở dài. Cuối cùng kiểm tra một lần các vật phẩm cần đem theo, hắc sắc chủy thủ, miếng vải đen bảo bối đều đặt ở vị trí tốt nhất.
Làm xong hết thảy, Vương Lâm từ thân thể lại tháo ra một duyên khối, sau khi đem duyên khối cuối cùng bỏ vào trữ vật thẻ, từ trong lòng ngực Vương Lâm phát ra một luồng chiến ý mãnh liệt!
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, Vương Lâm đẩy cửa phòng ra, thân thể như làn khói lặng lẽ vô tức đi ra ngoài.
Tối nay sẽ là bước đầu tiên của hắn, đó là tìm một tên tuần đêm cướp đoạt một chiếc Xuân Thủy chiến hạm! Đây là một việc làm rất nguy hiểm!
Nguyên lực nhất định phải đạt tới cấp sáu mới có thể sử dụng Xuân Thuỷ chiến hạm. Điểm này Vương Lâm biết, cho nên hắn mới muốn cướp đoạt một chiếc!
Mục đích của hắn không phải là sử dụng nó, mà là muốn làm loạn! Thoát đi thì đơn giản, chỉ là phải làm sao sau khi trốn đi không bị đuổi giết mới khó.
Ở trong Tử phủ, thân ảnh của Vương Lâm như u linh quỷ dị phiêu đãng, hắn cẩn thận tránh thoát những đội quân tuần tra, mắt thấy đi tới đằng sau núi giả đó là có thể nhảy rời khỏi phủ.
Đúng lúc này, một thanh âm đã lâu không xuất hiện đột nhiên lại hiện lên lần nữa,
"Cứu ta… cứu ta Thiên Địa Chí Tôn nhân… Thiên Địa Chí Tôn nhân cứu ta…"
Vương Lâm nhíu mày, hắn không có thời gia đi để ý tới thanh âm này, triển khai thân ảnh thật nhanh đi về phía trước.
"Cứu ta… ngươi nhất định phải cứu ta… ta giúp ngươi đại ân… có người ở viện đang dùng tinh thần cảnh giác khóa chặt lấy ngươi, là ta không ngừng giúp ngươi che giấu, hơn nữa chế tạo hiện tưởng giả… ngươi nhất định phải cứu ta…"
Vương Lâm cả kinh, dừng lại, thấp giọng nói, Ngươi nói gì?
"Thực lực của ngươi quá yếu… ngươi căn bản không phát hiện được có người vẫn đang giám thị ngươi… là ta giúp ngươi chế tạo hiện tượng giả làm cho đối phương suy đoán sai lầm thực lực chân chính của ngươi… ngươi nhất định phải cứu ta!"
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn đã sớm đối với điểm này sinh ra nghi vấn. Lấy bãn lãnh của Vương bà bà, tại sao cư nhiên lại không phát hiện thực lực chân chính của mình, điểm này rõ ràng hắn không giải thích được.
Chỉ cần đối phương có lòng cẩn thận quan sát, tất nhiên có thể nhìn ra vấn đề! Hơn nữa trọng yếu nhất là cái ngày hắn đạt được năng lực khai linh, hắn cũng có chút kỳ quái, bởi vì cảm giác hắn cảm nhận tựa hồ như có thể nhìn, nghe thấy mọi vật trong một phạm vi nhất định.
Dưới tình huống như thế, chỉ cần đối phương thi triển cảm giác lực, chắc chắn có thể thấy hết mọi chuyện, nhưng đối phương tại sao vẫn không biết được phương pháp điều chế thuốc trị liệu Thi hoa độc?
Vì thế, hắn còn đặc biệt âm thầm lưu ý bệnh tình Tam tiểu thư, phát hiện tiến trình khỏi bệnh vẫn chậm chập như hắn dự tính.
Bây giờ, nếu chủ nhân của thanh âm này không nói láo, như vậy mọi việc đều được sáng tỏ rồi!
"Tại sao hai lần trước ngươi không nói cho ta biết những chuyện này?" Vương Lâm trời sinh tính cẩn thận, cũng không tin tưởng hẳn, mà tĩnh táo hỏi lại.
Loading...
"Nếu không ra tay giúp ngươi trước, ta nghĩ ngươi sẽ không đồng ý cứu ta…" thanh âm kia lúc này có chút vội vàng nói,
"Cứu ta… ta giúp ngươi nhiều như vậy, cầu xin ngươi cứu ta…"
Vương Lâm trầm ngâm một chút, lắc đầu môt cái nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!