Khải Minh Đan??? Loại đồ vật này mặc dù Vương Lâm chưa từng nghe nói qua nhưng chắc hẳn là một vật quý hiếm, hắn hừ lạnh một tiếng, thầm nói,
"Thanh âm này thật tà dị".
Hắn tự nghĩ mình không có thực lực để đi cứu đối phương, vì vậy mặc cho thanh âm kia có kêu cứu như thế nào đi nữa, hắn cũng kiên quyết không để ý tới nữa, sắc trời tối dần, thanh âm kia đành cam lòng biến mất.
Cơ Thể Thăng Hóa thuật yêu cầu tĩnh tu hai mươi bốn giờ, thời gian còn chưa đủ, Vương Lâm do dự một chút, nếu bây giờ tiếp tục phát ra cảm giác lực, sợ rằng thanh âm quỷ dị kia lại làm tìm tới hắn.
Hôm nay là ngày thứ hai giao thuốc cho Tam tiểu thư, Vương Lâm thuần thục điều chế dược phẩm, lần này trừ một mảnh tử trùng thi lần trước hắn bắn được ra, hắn còn đặc biệt chuẩn bị một chút tâm ý cho Tam tiểu thư, đó là những tạp chất màu đen bị tống ra qua các lỗ chân lông của hắn.
Trừ những thứ này ra, các loại dược thảo trong thang thuốc của Vương Lâm cũng không có thay đổi, mặc dù dược lực đã được hạ thấp xuống hơn phân nửa, nhưng chỉ cần có tác dụng, như vậy là đã đủ rồi.
Không tới một lúc sau, Xuân Lan đưa bữa sáng tới, Vương Lâm đem hoàn thuốc cho Xuân Lan rồi dặn kỹ:
"Thuốc này trong ba phút nhất định phải phục vào, ngươi nói cho tiểu thư nhà ngươi biết, một lần chế thuốc mất hết một tháng, nếu không kịp dùng trước thời hạn dược lực còn hiệu quả, ta không dám đảm bảo điều gì."
Xuân Lan vừa nghe những lời này, sắc mặc hoảng sợ tái nhợt, vội vàng để bữa điểm tâm xuống, cầm hoàn thuốc rời đi thật nhanh.
Bức họa đồ thứ ba trong Cơ Thể Thăng Hóa thuật kia đã tu luyện xong, có được Khai Linh, Vương Lâm cảm thấy tư thế thứ ba cũng đã đại thành.
Nửa tháng này chuyên tâm tu luyện tư thế trong bức họa đồ thứ ba, thể thuật cũng đã hoang phế đi không ít, Vương Lâm quyết định gia tăng cường độ tu luyện thể lực, lập tức đeo một trăm cân tạ lên người rồi bắt đầu chạy.
Một ngày lại một ngày trôi qua, Vương Lâm cảm thấy Thể thuật của mình thăng tiến rất nhanh, thân thể rắn chắc, mặc dù vẫn còn gầy gò, nhưng lại tràn đầy lực bộc phát.
Một ngày, Vương Lâm đeo trên người một trăm hai mươi cân tạ chạy xong một trăm vòng, cảm giác thể lực không còn nữa, từ trong thẻ lưu trữ vật phẩm lấy ra thêm hai mươi cân tạ nữa đeo vào người, đang lúc này, đột nhiên mặt hắn biến sắc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người.
Con ngươi Vương Lâm vừa thu lại, người này là nam tử, hơn nữa mãi cho đến khi còn cách hắn ba mươi thước thì Vương Lâm mới phát hiện ra.
Người này mặc bạch y, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, dưới chân đeo một đôi hài màu đen có thêu hai con tử long, mái tóc hắn màu vàng kim, tùy tiện cột lại phía sau ót, cặp mắt như quang điện mang theo một tia giễu cợt nhìn Vương Lâm.
"Ngươi chính là Vương Lâm?"
Trong mắt hắn, ý giễu cợt càng thêm đậm.
Vương Lâm mặt không chút biểu cảm, gật đầu một cái.
"Rất tốt, ngươi chính là người ta tìm!" Nam tử trong mắt chợt hiện sát cơ, thân thể trong nháy mắt bay tới, tay phải nắm lại thành quyền, súc thế đợi phát, khẽ quát một câu:
Chết!
Vương Lâm nhanh chóng lui về phía sau, trong tay còn đeo hai khối tạ nâng lên che ở ngực, chặn lại một quyền của tên kia.
Nam tử kia trong mắt lộ ra một tia khinh thường, hét thêm một tiếng nữa:
Phá!
Hai khối tạ ngay lập tức RẮC một cái vỡ vụn ra, mặc dù Vương Lâm đại nạn lâm đầu vẫn không mất bình tĩnh, tay phải vung lên, thanh Hắc chủy thủ lập tức xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía yết hầu người nam tử.
Nam tử nhướng mày, hắn vốn tự tin rằng một quyền sẽ trực tiếp giết chết đối phương, nhưng đối với thanh Hắc chủy thủ cổ quái kia hắn lại có phần kiêng kỵ. Chủy thủ chưa tiến gần đến cổ họng đã khiến cho hắn cảm giác được một tia hàn khí cực kỳ âm lãnh.
Lúc này đây, hắn nhận thấy không dễ dàng giết chết đối phương, hơn nữa, đối phương lại đang được Tam tiểu thư xem trọng, sau khi cân nhắc kỹ càng, dù sao thì mục đích cảnh cáo cũng đã đạt được, nam tử bèn thu quyền lại, hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ là cấp một mà thôi, bất quá đối với ta cũng không mạnh hơn con kiến là mấy, mới vừa rồi, một quyền kia, chỉ là cảnh cáo nhà ngươi mà thôi." Nam tử ngạo nghễ cười một tiếng.
Ngươi là ai?
Cặp mắt Vương Lâm híp lại, tỉnh táo hỏi.
"Mộc Hải! Một trong thập đại chiến nô dưới trướng của Tam tiểu thư!" Mộc Hải liếc nhìn bốn phía, trong mắt thoáng qua vẻ ghen tỵ, tiếp tục nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!