Bạch y nhân hừ lạnh, cất tiếng khàn khàn, "Ngươi cho ta là đứa bé năm ba tuổi sao? Cho dù ta theo các ngươi trở về thì thế nào. Ngươi cho là tên cầm thú đó sẽ có thuốc giải vô nhị thánh thủy sao? Ngươi đừng quên, vô nhị thánh thủy chính là thiên hạ đệ nhất kỳ độc, không có thuốc giải.
Cho dù hắn có thuốc giải, ta cũng tuyệt đối sẽ không trở về luồng cúi hắn nữa, ta hận không thể ăn thịt, uống máu hắn, ta chỉ là tự mình hối hận tại sao lại ngu ngốc vậy, đến lúc đó mới nhìn rỏ chân diện mục của hắn. Các ngươi đi đi, thấy các ngươi theo ta lâu như vậy, ta cho các ngươi một con đường sống.
Diệt thập nhất đã chết, chẳng lẻ các ngươi nguyện ý cùng làm oan hồn như hắn sao?"
Bởi vì bọn họ đều đình chỉ hành động, đứng tại chỗ, A Ngốc miễn cưỡng có thể thấy rõ, Nhóm người này trên mặt đều có mang một cái khăn che mặt, kể cả Bạch y nhân được gọi là Minh Vương, không thể nhìn thấy dung mạo.
Nó không khỏi chấn động khi nghe được tên vô nhị thánh thủy, đó là độc dược duy nhất không có thuốc giải ghi trên quyển bút ký của Ca Lí Tư.
Mấy ngày trước Ca Lí Tư từng có nói qua, lão từng chuyên tâm nghiên cứu vô nhị thánh thủy một thời gian rất lâu, vô nhị thánh thủy trân quý phi thường, chỉ hoàng cung Thiên Kim đế quốc mới còn có một ít, chỉ được hoàng đế sử dùng xữ tử trọng thần.
Trong bút ký, Ca Lí Tư rất quý trọng vô nhị thánh thủy, lão còn nói, tên vô nhị thánh thủy còn ám chỉ là độc dược độc nhất vô nhị, phương pháp chế ra đã bị thất truyền, vô nhị thánh thủy còn lại rất ít trên đại lục, một giọt trị giá tới một ngàn viên kim cương.
Nếu nhỏ một giọt vô nhị thánh thủy vào trong nước, độc tính có thể làm cho một nửa dân ở một thành lớn biến thành vong hồn.
Người nhiểm phải vô nhị thánh thủy, chỉ có thể áp chế bằng công lực, nhưng cũng không có cách nào ép hết ra ngoài, một khi công lực tiêu hao, sẽ bị độc khí công tâm mà chết, toàn thân, kể cả bộ xương ở bên trong hóa thành một vũng nước độc màu lam.
Hắc y nhân nói: "Lão Đại, nói thật nhe, chúng ta đều rất phục ngươi, mặc dù chưa từng chánh thức thấy mặt nhau, chúng ta căn bản không địch nổi Minh Vương kiếm của ngươi, Diệt nhất ta dám nói, ở đại lục người có thể đối kháng cùng lão Đại ngươi rất ít.
Nhưng ngươi bây giờ dùng hơn phân nửa công lực để áp chế hiệu lực của thánh thủy, tuyệt đối không thể nào kiên trì thời gian quá dài, ngươi không thể sử dụng Minh Vương kiếm, làm sao có thể giết hết chúng ta.
Ngươi nói thật không sai, thánh thủy quả thật không có giải dược, nhưng với công lực của ngươi, chỉ cần có chúng ta ở một bên hổ trợ, áp chế vài năm chắc là không có vấn đề gì. Ngươi cần gì phải chịu chết.
Chúng ta không biết chuyện gì xảy ra giữa ngươi và chủ thượng lúc đó, giờ cũng không muốn biết, chúng ta chỉ muốn mang ngươi về.
Lão Đại, ngươi phải biết tính tình của chủ thượng, nếu chúng ta tay không trở về, chúng ta nhất định sẽ bị hình phạt, so với cái chết còn đáng sợ hơn.Minh Vương
"đột nhiên thở dài một cái, nói:"Nếu các ngươi cứ chấp mê không tỉnh như thế, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác." Hắn tiện tay đâm thanh kiếm to bảng vào mặt đất, hơn nửa thân kiếm không tiếng động cắm vào trong mặt đất.
Tay phải đặt trên ngực, lẳng lặng nhìn mười một hắc y nhân trước mặt.
Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến mười một hắc y nhân nọ kiêng kỵ dị thường, đồng thời lui về phía sau ba bước, giơ] liễu trách kiếm trong tay lên. Trong mắt toát ra thần sắc hoảng sợ, tựa như nhìn thấy gì một việc rất đáng sợ.
Bạch y nhân sậm mặt nói:
"Các ngươi tưởng rằng vì vô nhị thánh thủy ta không thể sử dụng Minh Vương kiếm sao? Nếu các ngươi bức người quá đáng, thì đừng trách ta không khách khí."
"Chờ một chút. Minh Vương lão Đại, ngươi thật sự còn có năng lực sử dụng Minh Vương kiếm sao?"
Bạch y nhân hừ lạnh một tiếng, một cổ khí tà ác vô cùng lạnh lẻo từ người hắn nhanh chóng lan ra, cây cối trong phương viên trăm thước chung quanh cũng có chút run rẩy, tiếng lá cây kêu sột soạt như rên rỉ.
Mười một gã Hắc y đồng thời ngưng tụ trách kiếm, mắt lóe quang mang như cùng đợi cái gì.
A Ngốc đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lãnh, khí băng hàn tà ác nọ thông qua lỗ chân lông không ngừng nhập vào trong cơ thể. Tự nhiên nó thấy rùng mình, thầm nghĩ trong lòng, người này thật là khủng khiếp!
Lúc đó tà khí ngập trời, A Ngốc toàn thân không ngừng run rẩy, ngay khi nó nhịn không được muốn kêu to lên, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một cổ hòa khí khu trục tà khí khiên cơ thể nó thở nên ấm áp, thư thái hơn nhiền.
Mười một gã Hắc y đồng thời đứng lên, trách kiếm trên tay phát ra quang mang mãnh liệt, cùng hướng ngực Bạch y nhân công tới.
"Minh Vương nhứt thiểm thiên - địa - động -."
Thân ảnh Bạch y nhân đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Một điểm quang mang màu lam từ thân ảnh hắn vừa hiện ra đã biến mất. Khí tà ác từ trên người hắn chợt bùng lên bao phủ hoàn toàn thế công của đám Hắc y nhân ở bên trong.
Khi tà khí được thu lại, đám Hắc y nhân đã trở lại vị trí vừa rồi, Bạch y nhân cũng như trước đứng phía sau thanh kiếm bảng to, bọn họ như không hề di động.
Bịch, bịch.
Không có điềm báo trước, hai gã Hắc y ở ngoài cùng bên phải không một tiếng động ngã xuống. Thân thể bọn họ phảng phất như bị hấp khô, trong nháy mắt biến thành một xác chết khô héo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!