Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên
vang lên:
- Ta nghĩ…Các ngươi không cần đi.
Bởi vì ta đã tới.
Trong góc khuất đại môn một đạo
thân ảnh chậm rãi đi ra, thân ảnh hôn ám được ánh trăng chiếu xuống dần dần
sáng rõ, đó là một người toàn thân hắc y, mái tóc dài màu đen bù xù phía sau,
khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc, sát khí lạnh băng không ngừng truyền ra
từ thân thể hắn.
Điều khiến mọi người kinh ngạc
chính là thanh đoản kiếm trong túi da cột nơi ngực hắn. Đoản kiếm dài chừng một
thước, viên hắc thạch nơi chuôi kiếm lóe lên quang mang yêu dị, tựa như đang
không ngừng hấp dẫn linh hồn mỗi người, tà khí thản nhiên từ chuôi kiếm lan tỏa.
Hoắc Đốn hít một hơi lãnh khí, trước
mắt hiện tại chính là người hắn sợ thấy nhất, nay đã xuất hiện.
A Ngốc nhìn dàn cao thủ trước mặt,
trong lòng không buồn không vui, hoàn toàn trầm tĩnh. Hắn trong đầu chỉ có một
ý niệm duy nhất: Sát. Chỉ có giết sạch nơi này, hắn mới có thể bình tĩnh.
Tại Hoắc Đốn, cũng tại Miêu nữ! Băng
a! Ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ta, để ta có thể giết chết
đám người tà ác này.
Hoắc Đốn trong tay trường kiếm
lóe ra bạch quang nhàn nhạt, bao trùm thân thể hắn. Tà khí mặc dù không cách
nào xâm nhập nhưng hắn vẫn như cũ cảm giác mình toàn thân phát lãnh. Mặc dù đối
thủ chỉ có một người, nhưng lại là đối thủ cường đại nhất, cường đại đến mức hắn
cản bản không cách nào có thể chống cự.
A Ngốc tay phải cầm Minh Vương kiếm,
hắn biết rõ, đám cao thủ nhân số rất nhiều, lấy lực lượng tự thân thì không có
khả năng đối kháng.
Miêu nữ liếc nhìn Hoắc Đốn, rồi phát
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!