Chương 47: Hồi Giáo Đình

Huyền Dạ mấy ngày nay tâm tình vẫn thật không tốt. Chẳng những bởi vì không thu lại được Minh Vương kiếm mà chính yếu là vì nữ nhi Nguyệt Nguyệt.

Tại Thiên Cương sơn mạch mặc dù chưa thể hiện ra uy lực cường đại chân chính nhưng lại bại dưới tay thiên hạ đệ nhất kiếm thánh, nên cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ lắm, hơn nữa ngoại trừ vài người thuộc Thiên Cương Kiếm Phái cũng chỉ có nữ nhi mình chứng kiến.

Nhưng sau khi rời khỏi Thiên Cương Kiếm Phái, không, chuẩn xác mà nói, là từ khi tách khỏi A Ngốc, Nguyệt Nguyệt trước kia hoạt bát, nghịch ngợm không thấy đâu. Giờ nàng trở nên dị thường trầm mặc, vô luận yêu cầu nàng cái gì cũng đều không phản bác.

Nhưng có mấy lần chính hắn lại phát hiện Nguyệt Nguyệt lặng lẽ một mình len lén khóc, ánh mắt mê man, tựa như vô hồn vậy.

- Nguyệt Nguyệt, sắp về tới Giáo đình, chúng ta về nhà rồi.

Huyền Nguyệt nhìn thoáng qua cảnh vật trước mắt, cũng không biểu hiện ra bất cứ tâm tình gì, nàng biết, chỉ cần đi qua nơi này sẽ đến ngay thánh địa Giáo đình, cũng chính là nhà của mình.

Rời khỏi Thiên Cương sơn mạch, tâm tình nàng không lúc nào bình tĩnh, mỗi ngày cùng A Ngốc vui đùa, cũng không thấy hắn có điểm tốt đặc thù nào, nhưng nay nhất chợt chia lìa, nỗi nhớ tha thiết hắn mỗi ngày như nước thủy triều dâng hành hạ Huyền Nguyệt, nàng sẽ không tiếp tục lừa dối chính mình nữa, nàng rõ ràng hiểu được bản thân đã thích cái tên ngốc kia mất rồi, thân thể nàng mặc dù ở đây, nhưng tâm tình thì vẫn đang ở bên người A Ngốc.

- Nguyệt Nguyệt, sao con không nói lời nào? Về nhà chẳng lẽ không cao hứng sao?

Huyền Nguyệt từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Huyền Dạ cau mày nói:

- Cái tên A Ngốc kia có cái gì tốt, đáng giá để con nhớ thương hắn như vậy. Hắn vô luận thân thế, tướng mạo, đều không có một điểm tương xứng.

Trừ bỏ trên người có Thần Long Chi Huyết cùng Minh Vương kiếm, hắn căn bản cũng không có bản lãnh gì thật sự, Nguyệt Nguyệt, con còn nhỏ, chưa thích hợp chuyện tình cảm, thứ tình cảm đó vừa làm cho người ta thống khổ, vừa lại làm cho người ta không cách nào buông bỏ được, con phải kiên cường lên, sau này con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.

Cao hứng một chút, sắp về đến nhà, bộ dáng con thế này, chẳng lẽ muốn mụ mụ con lo lắng sao? Con sau khi trốn đi, nàng vẫn luôn vô cùng sốt ruột.

Nghe nhắc tới mẫu thân, Huyền Nguyệt chấn động, trong lòng dâng lên nỗi nhớ mẫu thân mãnh liệt, chậm rãi ngẩng đầu, tròng mắt đỏ lên, thấp giọng nói:

- Con…. con muốn gặp mụ mụ!

Huyền Dạ ôm bả vai nữ nhi, ôn nhu nói:

- Nguyệt Nguyệt, đừng khóc, lập tức sẽ nhìn thấy mụ mụ, con hẳn là cao hứng mới đúng. Trở lại Giáo đình, cha sẽ không miễn cưỡng con tu luyện ma pháp, con trước nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đợi khi tinh thần khôi phục một ít rồi nói sau.

Hơn nữa không nên bát nháo nữa, hết thảy đều đã là quá khứ, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ.

Hắn nghĩ, quan hệ giữa nữ nhi và A Ngốc bất quá là do cùng nhau lâu ngày phát sinh cảm tình mà thôi, thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng tạo ra thứ tình cảm sâu đậm gì. Lấy tính cách nữ nhi thích du ngoạn, thích những thứ mới mẻ, không được bao lâu sẽ quên A Ngốc nhanh thôi.

Nhưng chuyện thật sự chỉ đơn giản như Huyền Dạ nghĩ sao? Huyền Nguyệt thật sự có thể quên A Ngốc?

Huyền Nguyệt nhìn phụ thân liếc mắt một cái, nói:

- Cha, chúng ta đi nhanh đi, con muốn nhanh chóng nhìn thấy mụ mụ.

Đoàn người rất nhanh tiến vào dải đất trung tâm Thần Thánh Giáo đình. Lấy địa vị Huyền Dạ trong Giáo đình, các tế tự thấy hắn ai cũng hành lễ thật sâu.

Dải đất trung tâm Giáo đình là do mười mấy tòa thần điện tạo thành, trung ương thần điện, đều là địa phương nghị sự của Giáo đình cao tầng. Chung quanh thần điện là nơi nghỉ ngơi của các tế tự.

Mà các thẩm phán giả, thì lại ở bên ngoài Giáo đình, cùng các thần thánh kỵ sĩ, phụ trách mọi sự vụ trong Giáo đình.

Na Toa từ lúc Huyền Dạ mang theo người rời khỏi Thần Thánh Giáo đình cũng đã biết được tin tức, vừa nghe nói nữ nhi cùng trượng phu đã trở về, nàng cao hứng nói không nên lời. Vốn nàng đã không đồng ý cách làm của trượng phu cho nữ nhi xuất ngoại lịch lãm rồi.

Lúc này trượng phu đem nữ nhi trở về, nàng tâm tình phi thường tốt, một mình một người ra đón. Khi Na Toa ra đón tại cửa đại điện Quang Minh cũng vừa lúc chứng kiến Huyền Dạ cùng Huyền Nguyệt đi tới.

- Nguyệt Nguyệt…….!

Na Toa đã không cố kỵ lễ nghi, chạy nhanh đến.

Nghe tiếng mẫu thân gọi, Huyền Nguyệt toàn thân đại chấn, nước mắt trong nháy mắt giàn dụa, mọi ủy khuất trong lòng tựa hồ ngay lập tức hoàn toàn bạo phát, vừa khóc vừa chạy hướng mẫu thân, mạnh mẽ nhào vào lòng Na Toa, lên tiếng khóc rống.

Ôm nữ nhi trong lòng, Na Toa cũng không khỏi rơi lệ, từ khi Huyền Nguyệt sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên mẹ con nàng chia lìa. Vuốt ve mái tóc lam dài của Huyền Nguyệt, nức nở nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!