Chương 43: Thiên Cương Kiếm Thánh

Thạch quật cách kiếm phái cũng không xa, rất nhanh, tám người đã đến ngoài thạch quật. Tịch Văn cất cao giọng nói:

- Sư phụ, đệ tử Tịch Văn xin cầu kiến.

Có tin tức của cửu sư đệ.

Thanh âm hắn được sanh sanh chân khí bao quanh, truyền vào thật sâu trong thạch quật. Một hồi lâu, từ trong thạch quật truyền ra hồi âm:

- Ân.

Ta mới vừa rồi nghe được cửu thiên huyền chung, có phải hay không đã tìm được đệ tử của Âu Văn? Các ngươi đều vào đi.

Đúng là âm thanh trong trẻo của Thiên Cương kiếm thánh.

- Dạ, sư phụ.

Tịch Văn đáp ứng một tiếng, mang theo A Ngốc cùng mấy vị sư đệ đi vào trong thạch quật.

A Ngốc mọi nơi đánh giá, thạch quật này hoàn toàn là thiên nhiên thành hình, không có một tia dấu vết tác động của con người, thạch quật rất sâu, ước chừng phải khom người đi 600 thước mới sáng tỏ thông suốt.

Đây là một cái huyệt động không tính là lớn, trên tảng đá lớn giữa huyệt động là một người đang khoanh chân ngồi, bởi vì ánh sáng rất ám, A Ngốc không cách nào thấy rõ tướng mạo người này.

Tịch Văn bảy người đồng thời quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

- Bái kiến sư phụ.

A Ngốc ngẩn người, bị Tịch Văn lôi xuống mới quỳ rạp ngây ngô nói:

- A, A Ngốc bái kiến Thiên Cương kiếm thánh lão nhân gia ngài.

- Các ngươi đều đứng lên đi. Tịch Văn các ngươi đứng sang một bên.

Thiên Cương kiếm thánh nguyên bản bình tĩnh trong thanh âm đã hơn nhiều một tia kích động.

Đám người Tịch Văn đáp ứng một tiếng, phân biệt thối lui đến hai bên. A Ngốc là người cuối cùng đứng dậy, vừa mới đứng lên, hai đạo lãnh điện chợt xạ tới người hắn, hắn vô cùng hoảng sợ, không khỏi thối lui mấy bước. Lãnh điện đúng là do Thiên Cương kiếm thánh mở mắt phát ra.

Đó là một đôi mắt trong suốt, trong đó mặc dù không có bao hàm bất cứ gì sắc thái tình cảm gì bên trong, nhưng lại tràn ngập bừng bừng sinh cơ.

Chính mình toàn thân tựa hồ như bị phong tỏa, không thể động đậy, trong cơ thể sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển, năng lượng mênh mông tựa hồ như bị vây trong sự hưng phấn dị thường.

- Ngươi chính là đệ tử Âu Văn

- A Ngốc sao?

A Ngốc đứng dưới khí thế bức người của Thiên Cương kiếm thánh suýt nữa không thở nổi,

- Dạ, đúng vậy, Âu Văn thúc thúc đã dạy ta võ kĩ.

Thiên Cương kiếm thánh than nhẹ một tiếng, khép lại hai mắt, A Ngốc trên người áp lực nhất thời biến mất.

- Ngươi như thế nào gặp được Âu Văn, các ngươi ở chung như thế nào, thậm chí hắn vì sao lại chết? hết thảy đều nói cho ta biết.

A Ngốc căn bản không có một tia ý niệm phản kháng trong đầu, thành thật đáp:

- Ta nguyên bổn sống trong Mê Huyễn chi sâm theo Ca Lí Tư sư phụ tu luyện ma pháp. Trong đoạn thời gian Ca Lí Tư sư phụ đi ra ngoài tìm dược thảo. A! Đúng rồi, Ca Lí Tư sư phụ là một vị Luyện Kim thuật sĩ vĩ đại.

Sau khi sư phụ rời đi, có một ngày, ta đột nhiên phát hiện ma pháp trận Ca Lí Tư sư phụ bố trí bị ai đó khởi động. Ta tưởng sư phụ đã trở về, liền chạy ra ngoài nghênh tiếp người, nhưng ai ngờ lại gặp phải một đám hắc y nhân đang vây công một bạch y nhân.

Bạch y nhân chính là Âu Văn thúc thúc, đám hắc y nhân kia muốn giết Âu Văn thúc thúc, nhưng bọn hắn cũng không phải là đối thủ. Ta nghe được bọn họ nói rằng, Âu Văn thúc thúc đã trúng phải kịch độc Vô Nhị thánh thủy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!