Chương 3: Sơ Ngộ Ma Pháp

A Ngốc ủy khuất nói:

"Ngài, Ngài không có cho ta đi ra ngoài! Ngài không phải nói ta mọi chuyện đều phải nghe theo ngài sao?"

Ca Lí Tư thở một hơi dài, quay đầu đi vào phòng, mở cửa sổ, đem không khí trong sạch bên ngoài làm loãng bớt khí ô nhiểm trong phòng.

Lão lại có cảm giác mình thật sự đã bị tiểu tử ngu ngốc này đánh bại, hít sâu vào một ngụm không khí trong lành, hướng nhà xí hô lớn:

"Lau sạch mong đích ngươi, rồi đi ra."

Mặc quần vào, A Ngốc từ trong nhà xí đi ra, nó đột nhiên cảm thấy như mình có chút thay đổi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời, tựa hồ trong một thoáng đã vứt bỏ bao quần áo nặng nề, toàn thân nhẹ như lông, cả đại não mờ đục cũng rỏ ràng một chút, toàn thân tràn ngập sức sống.

"Sư phụ, ngài vừa cho ta ăn cái gì?"

Ca Lí Tư không nhịn được nói:

"Cửu chuyển dịch tủy hoàn."

"Cửu chuyển dịch tủy hoàn? Đó là cái gì vậy?"

"Đừng hỏi nhiều, ngồi xuống đây." Ca Lí Tư chỉ vào cái ghế kế bên,

"ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, sau đó sẽ mang ngươi đi ăn cơm."

Nghe được ăn cơm hai chử này, trong mắt A Ngốc liền hiện lên ngọn lửa hưng phấn, ngoan ngoãn đến ngồi trên cái ghế, chờ Ca Lí Tư hỏi.

"A Ngốc, ngươi còn có tên khác không? Ngươi là người Lạc Nhật hay Hoa Thịnh?"

A Ngốc lắc đầu:

"Không có, ta không có tên khác. Người Lạc Nhật hay Hoa Thịnh là cái gì?"

Ca Lí Tư nói:

"Lạc Nhật và Hoa Thịnh là tên hai đế quốc khác ở đại lục, nhìn con mắt màu đen của ngươi, phải là hậu duệ một trong hai nước này."

"Ùm, ta cũng không biết mình là người ở nơi nào. Lạc Nhật và Hoa Thịnh hai quốc gia này trước kia ta dường như có nghe nói qua, nhưng không có ấn tượng gì."

Ca Lí Tư lần nữa ngồi trên giường, nhìn sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều của A Ngốc, nói:

"Ngươi có biết cha mẹ là ai không?"

A Ngốc mờ mịt lắc đầu, nói:

"Ta chỉ nhớ rõ mình vẫn đang xin ăn ở trên đường. Có một ngày Lê Thúc tới, hắn nói sẽ cho ta ăn, nên ta đi theo hắn."

"Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

A Ngốc nghĩ một chút:

"Mười hai, ừm, không, mười ba tuổi." Nó quả thật cũng không rõ mình được bao nhiêu tuổi, nhưng đứa nhỏ bên Lê Thúc và nó không sai biệt lắm đều là khoảng mười hai mười ba tuổi, cho nên nó nghĩ mình cũng phải tuổi này mới đúng.

Mười hai, mười ba tuổi, tốt, cũng tương đối thích hợp, Ca Lí Tư tiếp tục hỏi:

"Ngươi co biết là sanh năm nào tháng nào không?" Hỏi xong rồi lão mới hối hận, tiểu tử ngu ngốc trước mặt không biết mình cả mình bao nhiêu tuổi, thì làm sao biết mình sanh nam tháng nào.

Nhưng thật là bất ngờ, A Ngốc thốt ra,

"Thần Thánh lịch năm chín bảy bảy tháng ba ngày hai mươi mốt." Nói xong, kể cả chính nó cũng đứng yên lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!