- Nếu Nham Thạch thật sự không thể khôi phục, ta nhất định sẽ trở thành người thừa kế tộc trưởng, nhiều năm cố gắng như vậy cũng đã đến lúc hồi báo.
Nham Lực cả kinh:
- Nham Cự ca, ngươi nói gì vậy?
Ta mới rồi chỉ là tùy tiện mà thôi, ngươi không phải cố ý chứ ?
Nham Cự cười lạnh, tay phải nhanh như chớp đem hoàng quang mang điểm trên người Nham Lực trong nháy mắt phong bế huyết mạch.
Nham Lực cả kinh, muốn phản kháng cũng không kịp, hắn kinh ngạc nhìn Nham Cự, thân thể yếu đuối chậm rãi ngã xuống, mặc dù ý thực không bị mất đi nhưng năng lực hành động và nói chuyện đã không thể sử dụng.
Nham Cự cảnh giác nhìn bốn phía, lôi kéo Nham Lực vào sâu bên trong thạch thất, đem Nham Lực đặt trong góc khuất, hắn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói:
- Nham Lực, ngươi chắc là rất bất ngờ, có một số việc ngươi không cách nào giải thích được, chờ ta thu thập xong Nham Thạch, sẽ đến lượt ngươi.
Nói xong, Nham Cự hướng giường Nham Thạch đi đến, Nham Lực ngã trong góc khuất, giật mình nhìn Nham Cự, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được, tại sao một con người luôn ôn hòa như Nham Cự lại biến thành như vậy.
Nham Cự cầm trên tay chủy thủ đi tới bên giường Nham Thạch, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đã gầy gò đi không ít của Nham Thạch căm hận nói:
- Nham Thạch, ngươi có biết tại sao ta đối xử với ngươi như vậy không? Ngươi không biết đúng không? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, cho ngươi đến địa ngục tốt thiểu cũng hiểu được tại sao?. Từ lúc chúng ta còn bé, ta đã hận ngươi.
Rõ ràng về mọi mặt ta đều mạnh hơn ngươi, nhưng chỉ bởi vì ngươi là con tộc trưởng, cho nên tất cả mọi người đều sủng ái ngươi, trân trọng ngươi, đem ngươi trở thành người thừa kế. Mà ta thì sao? Vĩnh viễn chỉ có thể đứng đằng sau ngươi.
- Tiểu Vân, tiểu Vân nàng quả thật là một cô nương tốt, ngươi cho rằng chỉ có mỗi ngươi thích nàng thôi sao? Không, ta sớm cũng đã thích nàng.
Nhưng ngươi lại là thiếu tộc trưởng, lại mỗi ngày cùng tiểu Vân một chỗ, ta không có cơ hội, không có bất cứ cơ hội nào, ta chỉ có thể đem tình cảm của mình chôn chặt đáy lòng mà thôi. Tại sao? Tại sao lão thiên lại đối với ta bất công như vậy.
Cho dù ngươi đắc tội tộc trưởng, hắn cũng chỉ là đem ngươi trở thành thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ xa xôi.
- Lúc ta và ngươi cùng nhau rời đi, tộc trưởng đã nói với ta, ta hảo hảo phải quan sát ngươi, giám thị ngươi, trợ giúp ngươi.
Ta thật không hiểu được, mọi mặt ta đều hơn ngươi, tại sao đã không chiếm được tình cảm của tiểu Vân, lại còn muốn ta trở thành phó thủ lĩnh, vĩnh viễn phải đứng đằng sau hỗ trợ ngươi.
Nham Cự cao giọng nói, trong mắt tràn ngập điên cuồng. Trên giường Nham Thạch vẫn lặng lẽ nằm đó, ánh mắt vẫn ngốc trệ, nhưng là, tại chăn mền phía dưới, hai bàn tay đã nắm chặt, móng tay thật sâu cắm vào da thịt. Nham Cự đem chủy thủ giơ lên oán hận nói:
- Nhân lúc ngươi đi ra ngoài tuần tra, ta đã lẻn vào nhà ngươi. Ta lúc ấy thầm nghĩ đem tình cảm chính mình nói cho tiểu Vân nghe. Nhưng là, nhưng là nàng chẳng những không tiếp nhận mà còn mắng ta, mắng ta không biết xấu hổ, mắng ta si tâm vọng tưởng.
Bình thường xem nàng ôn nhu yếu đuối, không nghĩ tới ngày đó nàng lại phản ứng kịch liệt đến vậy. Tại sao nàng đối với ngươi ôn nhu mười phần mà không thể đối với ta một điểm? Ta không cam lòng a!
Ta không thể buông tha cho nàng được, nếu như ta buông tha cho nàng, chờ ngươi biết rồi, người chết chính là ta. Nham Thạch, nếu như ngươi hiện tại thanh tỉnh, nhất định rất hận ta.
- Ha ha, ngươi hận đi, ngươi hận đi.
Tiểu Vân chính là ta cưỡng gian, cũng chính là ta ra tay giết hại. Nếu nàng đối với ta một điểm cảm tình cũng không có, ta sẽ hành hạ nàng, làm cho nàng thống khổ mà chết. Hiện tại, ngươi cũng có thể xuống dưới đó bồi tiếp nàng.
Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ hạ sát Nham Lực, đem chính mình biến thành trọng thương, căn bản không có tộc nhân nào hoài nghi ta, đến lúc đó ta sẽ đổ hết tội lên người ngoại tộc nhân. Tộc nhân tuyển chọn, bằng vào thực lực của ta nhất định sẽ trở thành người thừa kế trưởng tộc.
Đến lúc đó, Phổ Nham Tộc sẽ do ta thống trị, tất cả mỹ nữ trong tộc đều phải phục tùng ta. Ta đợi ngày này đã quá lâu rồi. Đi chết đi!
Nham Cự hai tay cầm chủy thủ, mãnh mẽ hướng ngực Nham Thạch xuyên tới. Đúng lúc này, dị biến xảy ra, nguyên bản Nham Thạch đang bị trói chặt, trong mắt tinh mang đột nhiên đại phóng, trên người sợi dây từng khúc đứt ra, hai chân mạnh mẽ đạp thẳng tới trước ngực Nham Cự, khách khách hai tiếng, thanh âm của tiếng xương gãy rõ ràng truyền đến, Nham Cự phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể phi ngược trở lại, đập mạnh vào vách tường thạch thất, chậm rãi rơi xuống.
Nham Thạch từ trên giường đứng lên, trong mắt đầy rẫy tơ máu, từng bước một hướng Nham Cự đi đến, sát khí không ngừng từ cơ thể hắn truyền ra, tiếng xương kêu răng rắc vang lên, hắn thanh âm có chút run rẩy nói:
- TẠI SAO?
Nham cự, TẠI SAO? Ngươi là người ta nhất nhất tôn kính như huynh trưởng, tại sao lại làm ra loại việc không bằng cầm thú này.
Mặc dù trúng một cước của Nham Thạch, nhưng Nham Cự dụng công phu lui về sau, trong cơ thể đấu khí không ngừng bảo toàn gân cốt, không hề làm tổn thương đến nội tạng, hắn giật mình nhìn Nham Thạch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!